(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Những việc này đều đã được Ôn Độ sắp xếp trước một ngày.
Chính là để mang đến cho Thiết Tỏa một niềm vui bất ngờ.
Một anh hùng như vậy, một người lương thiện như vậy, cậu ta xứng đáng có một tương lai tốt hơn.
Ôn Độ nghĩ, có lẽ đây chính là lý do ông trời cho cậu quay lại, gặp gỡ Mạnh Lương.
Có lẽ, ông trời cũng muốn bù đắp cho những người như vậy.
"Tan học nhớ đón hai em gái về nhà, đừng quên đấy." Ôn Độ nói rồi đẩy người vào cổng trường, lên xe đạp đi mất.
Thiết Tỏa quay đầu nhìn bóng dáng Ôn Độ, giơ tay lau nước mắt, rồi bước nhanh vào trường.
Cậu ta đã nghĩ kỹ rồi, cậu ta muốn thi đại học làm kiến trúc sư, sau này để anh trai cậu ta nhận thầu công trình thì sẽ có nền tảng hơn.
Đây đều là những tài liệu Thiết Tòa đã cẩn thận tra cứu rất nhiều mới biết được.
Đôi khi cậu ta cũng sẽ đến thư viện đọc sách, cậu ta muốn tìm hiểu thêm về ngành này, vì cậu ta Muốn mình có thể trở thành cánh tay đắc lực của Ôn Độ.
Ôn Độ đạp xe trở về, nhìn thấy những học sinh tiểu học trên đường, không khỏi nghĩ đến em gái của mình.
Không biết Oanh Oanh đã khai giảng chưa?
Ôn Oanh đã khai giảng.
Ba cô bé thu dọn mọi thứ đâu ra đấy, đạp xe đưa cô bé đến trường báo danh.
"Ba ơi, con vào hỏi cô giáo, ba ở đây đợi con nhé." Ôn Oanh đeo cặp sách nhỏ do bà nội may, bước vào trường.
Ôn Thiều Ngọc đứng đợi ở cổng trường.
"Được, ba không đi đâu đâu."
Ôn Thiều Ngọc thật sự không đi đâu hết.
Vài phút sau, hắn thấy con gái ra ngoài.
Phía sau còn có một nữ giáo viên trẻ, Ôn Thiều Ngọc cảm thấy nữ giáo viên này cố ý dẫn con gái mình ra, có lẽ là để nói chuyện với mình.
Hắn muốn nói rõ với nữ giáo viên, hắn không có ý định kết hôn.
Cuộc sống hôn nhân, sẽ không thoải mái như bây giờ.
Ôn Thiều Ngọc bước xuống xe đạp, chỉnh lại quần áo.
Nữ giáo viên dắt tay Ôn Oanh bước ra, nhìn thấy Ôn Thiều Ngọc, khẽ nhíu mày, giọng nghiêm nghị nói: "Đồng chí, trường chúng tôi là trường trung học, không phải tiểu học. Trường tiểu học ở con phố bên cạnh, anh tìm nhầm chỗ rồi."
“Tôi không đi nhầm chỗ đâu, tôi biết trường tiểu học ở đâu mà.”
Ôn Thiều Ngọc cố gắng cứu vãn thể diện cho mình.
“Tôi chỉ muốn cho con cảm nhận không khí của trường trung học, khi trở lại trường tiểu học, con bé sẽ nhớ đến sự nỗ lực của các anh chị trung học. Như vậy sẽ thúc đẩy con bé học hành chăm chỉ hơn.”
Ôn Thiều Ngọc cảm thấy lời nói của mình rất có ý nghĩa, người phụ nữ trước mặt chắc chắn sẽ nghĩ hắn là một người đàn ông xuất sắc.
Nhưng không được, hắn không thể để cô ấy mê mẩn mình được.
“Đồng chí, tôi sẽ đưa con gái tôi đến trường.”
Nói xong, Ôn Thiều Ngọc bế con gái lên, đặt cô bé lên khung xe đạp rồi đạp xe rời đi.
“Nhanh lên, nhanh lên, nếu không con sẽ trễ học mất.”
Ôn Thiều Ngọc đạp mạnh vào bàn đạp, nếu không phải xích xe vừa mới thay, có lẽ bàn đạp đã bị hắn đạp đứt rồi.
“Oanh Oanh, vừa nãy có phải ba rất giỏi không?”
Trong gió lạnh, Ôn Thiều Ngọc vẫn có tâm trạng trò chuyện với con gái.
Ôn Oanh nói: “Ba, thật ra ba không cần phải nói những lời đó với cô giáo đâu, cô ấy biết chúng ta nhầm chỗ mà.”
"???"
Ôn Thiều Ngọc có dự cảm xấu.
“Con đã nói gì với cô giáo?”
“Con chỉ nói là ba hôm nay dậy muộn, rồi hỏi cô lớp con ở đâu?”
Ôn Thiều Ngọc: “...”
Ôn Oanh không nghe ba nói gì, quay đầu lại hỏi: “Ba, con có nói sai gì không?”
“Không, con làm rất tốt.” Như vậy người phụ nữ đó sẽ không còn thích hắn nữa.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");