(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ôn Độ nhìn thấy chứng cứ, kinh ngạc nhìn Vương Hoành Dân, cũng lấy chứng cứ trong tay mình ra.
Vì trước đó tất cả chỉ là phỏng đoán của cậu, nhưng từ những thứ Vương Hoành Dân mang đến, đã chính xác chứng thực phỏng đoán của cậu.
Lý Hồng Tinh, thực sự lợi dụng chức vụ của mình, nâng giá bên ngoài, báo cáo giá thấp nhất lên trên.
Chỉ cần trong phạm vi dao động giá cả, những người cần những nguyên liệu này chắc chắn sẽ trả giá cao để mua.
Lý Hồng Tinh chính là lợi dụng điểm này, nên mới dám ngang nhiên nâng giá, bỏ túi số tiền chênh lệch vào túi riêng của mình.
"Đồng chí, cậu đợi tin tức của tôi."
Ôn Độ nhắc nhở ông ấy: "Tốt nhất ông đừng nên tố cáo bằng tên thật thì hơn, hơn nữa còn phải báo cáo nhiều nơi vào."
Cơ thể Vương Hoành Dân khẽ run lên, lại cảm ơn Ôn Độ: "Cảm ơn cậu đã nhắc nhở."
Nói xong, Vương Hoành Dân mang theo chứng cứ trở về.
Ông ấy thức cả đêm để viết tài liệu, sáng hôm sau đã đi tố cáo. Ông ấy nghe theo lời khuyên của Ôn Độ, không chỉ tố cáo ở một nơi duy nhất.
Làm xong việc này, Vương Hoành Dân lại quay lại nhà máy tiếp tục làm việc.
nhân viên khác trong nhà máy nhìn ông ấy bằng ánh mắt đầy khinh miệt, như thể ông ấy thực sự là một kẻ đồi bại về đạo đức.
Vương Hoành Dân cúi đầu tiếp tục làm việc, ông ấy đang chờ đợi, chờ đợi một kết quả.
Ôn Độ cũng đang chờ.
Khi Vương Hoành Dân tố cáo, người của cậu cũng đang theo dõi Vương Hoành Dân, lúc ông ấy đi làm, cậu cũng biết.
Hiệu quả làm việc của cấp trên nhanh hơn Ôn Độ tưởng tượng.
Chỉ vài giờ sau, cấp trên đã cử một nhóm chuyên nghiệp đến điều tra Lý Hồng Tinh. Họ cử người bắt Lý Hồng Tinh và đồng phạm của bà ta.
Tách ra để điều tra.
Lúc Lý Hồng Tinh bị bắt, bà ta khí thế đầy mình: "Các người đừng có mà vu oan cho một đồng chí tốt như tôi."
Những người khác nghe thấy câu này, suýt nữa nghi ngờ cấp trên sai mình bắt nhầm người.
"Việc có bắt nhầm người hay không, không phải do bà nói là được. Đi mau lên!" Nhân viên đó chấp pháp nghiêm mặt, áp giải Lý Hồng Tinh và những người khác đi ra ngoài.
Nhà máy lập tức trở nên hỗn loạn.
Chỉ có Vương Hoành Dân lặng lẽ làm việc.
Những ngày này, Thiết Tỏa vẫn luôn canh gác bên ngoài.
Cậu ta nhìn thấy Lý Hồng Tinh bị đưa đi, hận không thể gào thét chạy về báo tin cho Ôn Độ.
"Anh, anh! Tin tốt!"
Ôn Độ nhìn Thiết Tỏa mồ hôi đầm đìa chạy vào, nó thẳng: "Lý Hồng Tinh bị bắt rồi?"
"Sao anh biết thế?" Thiết Tỏa ngạc nhiên.
"Trong dự liệu."
Cậu chỉ không ngờ Vương Hoành Dân lại hành động nhanh chóng như vậy, lại càng không ngờ hiệu quả làm việc của quan chức bên trên lại nhanh đến thế.
Gần như chỉ sau một đêm, trời đã thay đổi.
Những người theo dõi Ôn Độ đã biến mất, những đàn em bên cạnh Hoàng Lập Đạt cũng không thấy bóng dáng đâu. Hoàng Lập Đạt còn có chút không quen, trên đường gặp một đàn em trước đây, mở miệng Gọi người ta.
"Cường Tử!"
Cường Tử nghe thấy tiếng của Hoàng Lập Đạt, chỉ muốn chạy ngay lập tức.
Hắn ta ngại không dám chạy mà không nói một lời, vì vậy ngồi trên xe đạp, yếu ớt nói: "Anh, mẹ em bảo em đi mua xì dầu, chúng ta nói chuyện sau nhé!"
Nói xong, lập tức đạp xe chạy mất.
Hoàng Lập Đạt cau mày, chửi: "Một lũ vong ân phụ nghĩa! Trước đây ăn của tao uống của tao, giờ mẹ tao mới gặp chuyện, đã đối xử với tao như vậy! Hừ, đợi mẹ tao được minh oan, tạo lập tức đập chết chúng mày!"
Hôm nay Hoàng Lập Đạt cực kỳ khó chịu.
Gã đến nhà máy làm việc, bị người ta chỉ trỏ. Không chịu nổi sự ấm ức này nên đã bỏ đi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");