(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ôn Độ cẩn thận quan sát cuộc sống gia đình của Lý Hồng Tinh.
Với thu nhập của nhà họ, đúng là có thể sống tốt hơn những người khác. Điều này có thể hiểu được, nhưng nhiều chi tiết cho thấy, chi tiêu của Lý Hồng Tinh cao hơn nhiều so với thu nhập của bà ta.
Số tiền đó từ đâu ra?
Câu trả lời không cần nói cũng đã quá rõ ràng.
Ôn Độ không thể chỉ dựa vào Vương Hoành Dân để lật đổ Lý Hồng Tinh được, chỉ là thân phận của Vương Hoành Dân thuận tiện hơn trong chuyện điều tra một số việc mà thôi.
Hơn nữa cậu cũng đã nhận ra, Vương Hoành Dân đang do dự.
Hoàng Lập Đạt từng bước ép sát, Ôn Độ tuyệt đối không thể ngồi chờ chết. Đặt tất cả hy vọng vào Vương Hoành Dân không phải là phong cách làm việc của Ôn Độ.
Ôn Độ tìm đến vài nhà máy từng hợp tác với nhà máy hóa chất, trong lúc vô tình đã nghe được một số chuyện, lập tức hiểu ra Lý Hồng Tinh đã tham ô như thế nào.
Những sản phẩm từ nhà máy hóa chất, đều là hàng hiếm.
Có rất nhiều người Muốn mua, họ lợi dụng biến động giá cả trên thị trường, tự ý nâng giá, sau đó báo cáo giá thấp nhất lên trên, toàn bộ số tiền thừa đều bỏ túi riêng.
Tối hôm đó, Vương Hoành Dân đột nhiên đến tìm cậu.
Lần này, vẻ mặt Vương Hoành Dân khác hoàn toàn với cuộc gặp lần trước, ánh mắt tràn ngập phẫn nộ.
Ôn Độ nhận ra, ông ấy đang cố gắng kìm nén cảm xúc của mình.
"Có phải cậu đã điều tra ra rồi không? Cậu biết được gì đúng không?" Vương Hoành Dân ép hỏi Ôn Độ.
"Không phải tôi đã nói hết những chuyện tôi biết cho ông rồi sao. Nhưng suy cho cùng, đó cũng chỉ là suy đoán của tôi mà thôi." Ôn Độ sẽ không dễ dàng nói hết cho Vương Hoành Dân những chuyện mà cậu đã điều tra được.
Vương Hoành Dân ngẩng đầu lên, mắt dần dần trở nên kiên định: "Cậu nói cho tôi tất cả những gì cậu biết, tôi sẽ viết thành tài liệu và tố cáo lên trên. Tôi sẽ tố cáo bằng tên thật!"
Xem ra Vương Hoành Dân đã phát hiện ra điều gì, chỉ là đến thử xem mình biết bao nhiêu.
"Cậu không thể đắc tội Lý Hồng Tinh, nhưng tôi có thể."
Ban đầu Vương Hoành Dân không muốn dính vào chuyện của Lý Hồng Tinh, nhưng lần này xưởng xảy ra vấn đề, làm mất một lô nguyên liệu quý, Lý Hồng Tinh lại đổ hết trách nhiệm lên ông ấy, khiến ông áy không thể chịu đựng thêm được nữa.
Gia đình họ và gia đình Lý Hồng Tinh không giống nhau.
Nhà Vương Hoành Dân chỉ có mình ông ấy là công nhân, cả nhà đều trông chờ vào số lương ít ỏi của ông ấy để mua gạo nấu cơm.
Nên ông ấy không dám đắc tội Lý Hồng Tinh, dù phát hiện ra vấn đề của Lý Hồng Tinh, nhưng khi chưa có bằng chứng chắc chắn, ông ấy cũng không thể làm gì.
Vương Hoành Dân đã âm thầm tìm kiếm bằng chứng, nhưng chứng cứ chưa kịp nắm trong tay, ông ấy đã bị Lý Hồng Tinh chú ý.
Không phải bây giờ Lý Hồng Tinh mới chú ý đến ông ấy, mà ngay từ đầu/ Lý Hồng Tinh đã không ưa ông ấy.
Những người khác trong nhà máy đều sợ đắc tội Lý Hồng Tinh, từ đó trở nên bài xích ông ấy.
Vương Hoành Dân vì sinh kế của gia đình, vẫn phải đi làm ở nhà máy, ông ấy cần công việc này. Bây giờ công việc này sắp mất, làm sao ông ấy không điên cuồng cho được.
Ôn Độ nheo mắt, đánh giá Vương Hoành Dân.
Cậu thản nhiên nói: "Chứng cứ trong tay tôi không đủ để lật đổ Lý Hồng Tinh, nếu ông muốn lấy chứng cứ từ tôi, e là không được."
"Tôi cũng có một vài chứng cứ rồi." Vương Hoành Dân khẩn trương nói.
Ông ấy biết Ôn Độ không tin mình, vì vậy ông ấy đã mang hết chứng cứ đến.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");