(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ôn Thiều Ngọc lập tức hiểu ra ngay.
Hắn nói: “Mẹ, mẹ muốn làm gì? Con sẽ giúp mẹ một tay, dù sao Tiểu Độ cũng nói là đến cuối năm cửa hàng nhà mình mới mở.”
“Con không sợ mất mặt à?”
Bà Ôn chẳng lạ gì con trai mình.
Là một người rất coi trọng sĩ diện.
“Mẹ, mẹ định làm gì vậy?” Không hiểu sao Ôn Thiều Ngọc lại thấy bất an không thôi.
“Mẹ có thể làm gì được chứ? Tất nhiên là làm bánh bao đem bán rồi.”
“Bánh bao? Bản bánh bao thì có gì mất mặt chứ?”
“Vậy dậy từ ba bốn giờ sáng con có chịu nổi không?”
Những lời này đã nói ra rồi, nếu bây giờ nói không được, thì chẳng khác nào bỏ cuộc nửa đường, hắn còn cảm thấy coi thường chính mình.
Ôn Thiều Ngọc cắn răng nói: "Không phải chỉ là dậy lúc ba bốn giờ sáng sao? Có gì ghê gớm chứ, đâu phải con không dậy nổi đâu."
"Thế thì được, sáng mai con dậy đi bán bánh bao với mẹ." Bà Ôn nhanh chóng giải quyết dứt khoát chuyện này, Ôn Thiều Ngọc Muốn phản kháng, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ.
Không phải hắn không muốn, mà là hắn không thể làm được.
Hắn chưa vô tâm đến mức bỏ mặc mẹ mình phải dậy từ lúc sáng sớm để làm bánh bao, sau đó còn phải chịu đựng giá rét để ra ngoài buôn bán.
Nếu hắn bỏ mặc mẹ mình như thế, hắn không phải là người nữa, mà là súc sinh.
Ôn Oanh gập sách lại, ngồi bên cạnh bà Ôn, nói nhỏ: "Bà ơi, con cũng đi bán bánh bao với bà nhé!"
"Con đi để thêm phiền à? Lỡ con bị cảm, không phải là bà phải tốn tiền chữa bệnh cho con sao? Còn nữa, mấy ngày nay con bị sao thế, sao tối nào cũng họ không ngừng vậy?"
Bà Ôn hỏi cô bé: "Là mặn quá, hay ăn trúng thứ gì không tốt rồi?"
Ôn Oanh thành thật trả lời: "Không có ạ, chỉ là thức ăn hơi mặn một chút, con dễ bị ho."
Bà Ôn nhìn cháu gái, cảm thấy thân hình cô bé thực sự khiến người ta lo lắng.
"Bà biết rồi."
Lúc ăn cơm, Ôn Thiều Ngọc nhìn món ăn nhạt đến mức có thể ăn ra vị ngọt của cải, cảm thấy khó nuốt không thôi.
"Mẹ, mẹ có phải quên cho muối rồi không?" Ôn Thiều Ngọc cắn một miếng, khó khăn nuốt xuống.
Bà Ôn nghiêm túc nói: "Không ăn thì để đó."
Ôn Thiều Ngọc lập tức không dám hé răng nửa lời, ngoan ngoãn ăn cơm.
Ôn Oanh ôm bát cơm, mắt ửng đỏ như mắt thỏ.
Bà Ôn liếc cô bé một cái, không vui nói: "Nhanh ăn đi, không ăn sẽ nguội hết đó. Lúc ăn không được đùa giỡn."
"Da."
Dù vẫn còn chút nghẹn ngào, nhưng cô bé lập tức ngoan ngoãn ăn cơm.
Lúc này bà Ôn mới thấy yên tâm.
Bà thực sự lo lắng đứa trẻ này kho"c nhiều quá khiến cơ thể càng thêm suy yếu.
Hiện giờ, mọi chuyện trong nhà họ Ôn đều ổn, mà tiến độ công viện bên chỗ Ôn Độ cũng rất thuận lợi.
Mỗi ngày Ôn Độ đều ở công trường, thỉnh thoảng sẽ ra ngoài một chuyến. Không phải đi mua vôi thì chính là đi mua gạch, hoặc sẽ làm những công việc khác.
Nhưng đối với những kẻ dưới trưởng Hoành Lập Đạt, hành động của Ôn Độ chỉ giãy giụa trong tuyệt vọng mà thôi.
Hoàng Lập Đạt đã chuẩn bị sẵn sàng để tiếp quản công trình của Ôn Độ.
Đó là công trình có thể dễ dàng kiếm được mười mấy vạn.
Làm sao gã có thể không thèm muốn được cơ chứ.
Những ông chủ khác không biết làm công trình có thể kiếm được bao tiền, nhưng chẳng lẽ gã không biết ư? Hiện giờ gã đang làm công việc này mà.
Nhưng mấy kẻ Hoàng Lập Đạt không biết rằng, Ôn Độ đã tìm người tiếp cận Lý Hồng Tinh từ lâu. Cho dù không phải là thân tín của Lý Hồng Tinh, thì cũng là những đồng chí biết một vài tin tức nội bộ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");