(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Anh, anh đã giúp em quá nhiều rồi."
Ôn Độ cười nói, cùng Hoàng Long Nghị đi xem quần áo. Quả thực, quần áo ở nhà máy của Hoàng Long Nghị rất đẹp và có phong cách. Ôn Độ lấy khá nhiều hàng từ chỗ Hoàng Long Nghị.
Xong việc, cậu quay về.
Cậu dự định gửi một bức điện tín cho Tiểu Lục, bảo vài ngày nữa Tiểu Lục ra ga tàu đợi, để lấy hết hàng về.
Ôn Độ không biết rằng, bà nội cậu vẫn đang nhờ Tiểu Lục giúp đỡ, hơn nữa còn muốn tự mình ra ngoài buôn bán.
Ôn Thiều Ngọc còn chưa ra khỏi sân, đã thấy bà Ôn trở về.
“Mẹ, mẹ đi đâu vậy?”
Ôn Thiều Ngọc tiến lại gần, giúp bà đóng cửa rồi cùng bà đi vào nhà.
“Mẹ đi đâu cũng phải báo cáo với con sao?”
Bà Ôn nhìn mấy mảnh đất trong sân, thấy đều đã được tưới nước mới tỏ ra hài lòng.
Ôn Thiều Ngọc bị cứng họng, vẫn tiếp tục theo sau bà.
“Mẹ, chẳng phải là con đang lo lắng cho mẹ sao? Chúng ta mới dọn đến đây vài ngày, chưa quen biết ai hết. Mẹ lớn tuổi rồi mà ra ngoài, con không lo lắng thì không phải là người.”
Dù sao Ôn Thiều Ngọc vẫn còn chút hiếu thảo.
"Vậy từ nay con lo liệu cơm nước trong nhà nhé?"
Ôn Thiều Ngọc nghe vậy liền nhanh chóng lên tiếng: “Mẹ, không phải con không muốn làm, mà là con nấu một bữa cơm mất hai tiếng, mẹ đợi nổi không?”
Bà Ôn nghe vậy, biểu cảm có chút méo mó, rõ ràng là nhớ lại nhiều chuyện không muốn nhớ.
Con trai bà có một chút vấn đề.
Bình thường không dọn dẹp nhà cửa thì thôi, nhưng một khi dọn dẹp thì lại như muốn dọn hết cả nhà.
Người khác rửa bát thì chỉ rửa bát, dọn dẹp Bếp, rửa sạch nồi là xong.
Ôn Thiều Ngọc rửa bát thì khác. Hắn phải rửa kỹ đến mức lau sạch cả viên gạch trên sàn.
Rửa rau còn kinh khủng hơn, người khác rửa rau một lúc là xong, hắn rửa một cọng rau cũng mất hai tiếng.
Khi nấu ăn thì phải rửa lại tất cả các dụng cụ nấu nướng mới sử dụng.
Đợi đến khi hắn nấu xong, bắt đầu từ sáng sớm mà tối mới ăn được thì cũng là may lắm rồi.
Bà Ôn vào nhà, thấy nhà cửa sạch sẽ, biết con trai chắc chắn đã dọn dẹp cả buổi.
“Trưa nay con muốn ăn gì?”
Bà hiếm khi nói chuyện với con trai mà có vẻ dịu hiền như thế.
Hiện giờ Ôn Thiệu Ngọc không muốn ăn gì cả, chỉ muốn biết mẹ mình đã làm gì.
“Mẹ, mẹ thực sự muốn kiếm tiền sao? Vậy mẹ định làm gì? Có phải Tiểu Độ xảy ra chuyện gì không?” Ôn Thiều Ngọc rất lo lắng con trai gặp chuyện bên ngoài.
Bà Ôn lườm hắn một cái rồi nói: “Tiểu Độ không sao. Đừng suốt ngày lo lắng vô ích.”
“Đây là con lo lắng vô ích sao?” Ôn Thiều Ngọc cảm thấy hơi ấm ức: "Nó là con trai của con mà, sao con có thể không lo lắng được? Mẹ, đó là con ruột của con đấy!”
“Vậy thì con phải cố gắng lên. Nhìn con suốt ngày lêu lổng. Trước đây còn không biết xấu hổ đi chơi bài. Nói dễ nghe thì gọi là thất nghiệp, nói kho" nghe thì con có khác gì mấy kẻ ăn không ngồi rồi ngoài đường không?”
Gần đây, những người thất nghiệp rất nhiều, có vô số người trẻ tuổi không tìm được việc làm.
Bà Ôn không phải không hiểu điều đó.
Nhưng tại sao người khác có thể làm việc chăm chỉ, còn con trai bà lại không thể?
“Con đang cố gắng mà.”
“Tiền mà con tiêu đều do con trai con kiếm, đây gọi là cố gắng của con sao?” Bà Ôn mắng con trai xong, biết con trai không có chí hướng, bà thay đổi giọng nói: "Hiện giờ Tiểu Độ đang làm ăn bên ngoài, không biết tình hình thế nào, nếu lỡ thằng bé thua lỗ, nhà mình lại không có gì giúp được thằng bé.”
“Vì vậy mẹ định buôn bán nhỏ, xem có thể dành dụm được ít tiền không, lỡ Tiểu Độ cần, mẹ có cái để giúp.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");