(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trên phố cũng bắt đầu xuất hiện nhiều người bán hàng rong. Nhiều người vẫn nghĩ bán hàng rong không đáng tin cậy, không kiếm được nhiều tiền. Nhưng Tiểu Lục biết rằng bán hàng rong mới là công việc kiếm được nhiều tiền nhất.
Những người bán quần áo có thể kiếm lời tới vài trăm đồng mỗi ngày.
Cậu ấy đã nói với Ôn Độ chuyện này.
Tiểu Lục đã nói Ôn Độ nhập hàng cho cậu ấy, sau đó cậu ấy sẽ đi bán quần áo ở nơi khác.
Ôn Độ cũng đã đồng ý, chỉ là không biết khi nào hàng mới về.
Hy vọng Ôn Độ không quên việc này.
Tiểu Lục có chút lo lắng.
Ôn Độ không quên chuyện này, nhưng vì Hoàng Long Nghị không có ở đây, nghe nói anh ấy đã đi liên lạc với nhà máy để mua vải.
Ôn Độ luôn cho người nghe ngóng tin tức.
Hoàng Long Nghị vừa về, cậu lập tức dành chút thời gian tới gặp anh ấy ngay.
“Em trai, có gì cần giúp đỡ thì cứ nói với anh. Không cần khách sáo với anh đâu.” Hoàng Long Nghị cũng đã nghe người khác nói về chuyện xảy ra bên chỗ công trường của Ôn Độ.
Chuyện trước đây, anh ấy vẫn nợ Ôn Độ một ân tình.
Bây giờ Ôn Độ gặp chuyện, anh ấy không thể không giúp.
Nếu anh ấy khoanh tay đứng nhìn, sẽ bị người ta cười chê.
"Đúng là em có chuyện cần nhờ anh giúp thật." Ôn Độ nói xong thì cười tủm tỉm nhìn Hoàng Long Nghị, mà sắc mặt Hoàng Long Nghị vẫn bình tĩnh như thường.
"Nói đi, em muốn anh giúp gì?" Hoàng Long Nghị thẳng thắn nói.
Ôn Độ lập tức lấy ra một danh sách.
"Anh, em tới đây là vì muốn bàn chuyện làm ăn với anh, em muốn mua lượng lớn quần áo ở nhà máy của anh. Ngoài ta, em có cho người chuyên môn thiết kế vài bộ quần áo, Muốn nhà máy các anh sản xuất những bộ quần áo đó cho em."
Ôn Độ không định để ba mình bán những mặt hàng đại trà.
Những hàng đại trà sẽ gửi cho Tiểu Lục, để Tiểu Lục có thể nhanh chóng kiếm được tiền.
Cửa hàng của họ phải làm ăn lâu dài, cố gắng xây dựng danh tiếng. Vì vậy, quần áo trong cửa hàng phải vừa hợp thời, vừa thời trang.
Dù thời trang có thay đổi thế nào, phong cách đơn giản và trang nhã luôn là chủ đạo.
Dù là mấy chục năm sau cũng không lỗi thời.
"Anh có thể giúp em làm những bộ quần áo này, nhưng em muốn làm bao nhiêu?"
“Mỗi mẫu quần áo, mỗi kích cỡ đều không cần nhiều, trong đó kích cỡ nhỏ của mỗi mẫu làm hai bộ. Kích cỡ trung bình, mỗi mẫu làm mười bộ.”
Trước khi đi đến đây, Ôn Độ đã nghĩ kỹ rồi.
Bây giờ cậu cũng đã nói rõ yêu cầu của mình cho Hoàng Long Nghị biết, những việc còn lại sẽ để Hoàng Long Nghị tự sắp xếp.
“Được, những gì em nói anh đều hiểu rồi, anh sẽ sắp xếp người làm cho em.” Hoàng Long Nghị sàng khoái nói.
Ôn Độ vội nói cảm ơn anh ấy.
“Cảm ơn anh rất nhiều.”
“Giữa chúng ta còn cần mấy lời cảm ơn này sao. À, chuyện bên em thật sự không cần anh giúp sao?” Hoàng Long Nghị nghe nói công trường bên Ôn Độ vẫn đang hoạt động, nên hỏi thêm một
câu.
“Tạm thời không cần.”
Hoàng Long Nghị biết rõ người mà Ôn Độ phải đối phó, anh ấy thở dài nói: “Anh biết cậu có bản lĩnh, nhưng có bản lĩnh đến đâu thì cũng không thể gánh vác mọi chuyện một mình như thế.”
"Em biết rồi."
“Được rồi, vẫn là câu nói đó, có chuyện gì thì cứ nói. Tuy anh không có bản lĩnh gì, nhưng vẫn có thể lo liệu phần nào đó thay em.”
Hoàng Long Nghị đứng dậy: " Không phải em muốn lấy quần áo từ nhà máy của anh sao? Đi sang bên này xem thành phẩm đi. Em muốn lấy mẫu nào, số đo thế nào, cứ nói thẳng một tiếng, mấy ngày tới anh sẽ để mọi người tăng ca sản xuất thành phẩm cho em."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");