(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ôn Độ đã làm gần xong những việc cần làm.
“Không cần, anh chịu được mà.” Triệu Kiến Đông vội từ chối.
“Dự án này chúng ta sẽ làm rất lâu. Mảnh đất phía sau anh thấy chưa? Đó là ký túc xá cho công nhân, sẽ xây thành tòa nhà. Ít nhất là sáu tầng, sau này đều cần em theo dõi tiến độ.”
Ôn Độ chỉ bảo Triệu Kiến Đông rằng, việc cậu đến công trường là bình thường.
Triệu Kiến Đông yên tâm, biết Ôn Độ không chê bai anh ấy, bèn nói: “Em về đi, ở đây có anh lo liệu là được rồi, em về nghỉ ngơi sớm đi.”
“Ừ, anh dặn công nhân chú ý an toàn.”
Ôn Độ định mở công ty sản xuất mũ bảo hộ, cậu biết chỉ có tiền thì vẫn không đủ, còn cần chuyên gia cứu.
Giờ số tiền trong tay cậu không đủ để thuê chuyên gia nghiên cứu. Nhiều nhân tài trong nước vẫn đang làm việc cho các nhà máy quốc doanh, không dễ gì lôi kéo được bọn họ.
Thời đại này mọi người đều trọng công việc ổn định.
Công việc ổn định nói ra mới có thể diện, vì còn đại diện cho sự ổn định.
Mất công việc ổn định sẽ bị người khác cười chê.
Ôn Độ không tìm được người phù hợp, việc này đành phải tạm gác lại.
Nếu muốn thành lập công ty riêng, phải đợi tám năm nữa. Tám năm sau, nhà nước mới có chính sách cho phép cá nhân thành lập công ty.
Giờ mới là năm 1980, con đường cậu phải đi vẫn còn rất dài.
Ôn Độ biết mảnh đất dưới chân này, là điểm khởi đầu cho sự phát triển kinh tế.
Bằng mọi giá, cậu phải nắm bắt cơ hội hiếm có này.
Em gái vẫn đang chờ cậu xây cho cô bé một tòa lâu đài lộng lẫy!
Lúc này, em gái vừa tắm xong, mặc chiếc áo ngủ màu trắng bà nội làm, ngoan ngoãn ngồi trên giường.
“Bà ơi, bà còn thêu cho cháu một bông hoa nữa ạ? Đẹp quá!”
Ôn Oanh vuốt ve bông hoa trên tà áo, không thể rời mắt.
Bà nội Ôn thấy cháu gái như vậy thì không hài lòng: “Dù sao ông nội và cụ nội của con cũng là người giàu có. Sao con lại dễ thỏa mãn thế? Dù ba con giống kẻ vô công rồi nghề, nhưng con nhìn cái dáng vẻ của ba con mà xem?”
Thời đại này người ta sống rất giản dị, sống giản dị mới có thể vượt qua những ngày tháng khó khăn này.
Nhưng bà Ôn là một người rất cầu kỳ.
Ăn cơm không được nói chuyện, con gái đi đứng không được lắc lư, càng không được bước đi hai hàng. Khi người lớn nói chuyện, phải im lặng lắng nghe, gặp người lớn trên đường phải chào hỏi lễ phép.
Còn phải biết may vá, thêu thùa, càng phải biết nấu ăn.
May vá thêu thùa, phải để cháu gái học.
Còn nấu ăn thì thôi vậy.
Bà nhìn thân hình mỏng manh của cháu gái, tay kéo chăn đắp cho cô bé.
“Đừng để bị lạnh, con cũng biết cơ thể mình yếu ớt thế nào rồi chứ? Lỡ mà bị bệnh, lại phải đưa đến bệnh viện. Bệnh viện ở thành phố này không phải như phòng khám nhỏ ở quê mình đâu. Một lần khám là mất mấy đồng lận đấy.”
Bà còn chưa nói xong, Ôn Oanh đã ngoan ngoãn chui vào trong chăn.
“Bà ơi, con sẽ không bị ốm đâu.” Ôn Oanh nói không mấy chắc chắn.
Cô bé cảm nhận được cơ thể mình không khỏe như trước, đi bộ một chút là người đau đến mức đêm không ngủ được, còn bị sốt. Cô bé không thích bản thân yếu ớt như vậy.
Cảm thấy mình là gánh nặng của gia đình.
“Bà ơi, sau này con sẽ học thật giỏi, mua nhà lớn cho bà và anh trai, sẽ để mọi người được sống trong tòa nhà cao, chỉ cần giơ tay là có thể chạm được mây.”
Bà Ôn nghiêm nghị nói: “Nói gì ngốc thế? Nhà cao được bao nhiêu cơ chứ? Có thể cao hơn máy bay trên bầu trời nữa à?”
“Bà ơi, bà còn biết cả máy bay ạ?” Ôn Oanh vui mừng nói xong, lập tức bị ánh mắt rực lửa như Muốn giết người của bà làm cho sợ hãi, lập tức im bật.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");