(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tào Phú Quý run rẩy nói.
Hoàng Lập Đạt cũng hít một hơi.
"Chỉ là hai vạn thôi mà? Ông chờ đó cho tôi." Hoàng Lập Đạt đứng lên, định về nhà xin tiền mẹ.
Gã đi rồi nhưng vẫn cảm thấy không yên tâm.
Lỡ Ôn Độ nửa đường quay lại mua vôi, ông chủ cái xưởng nhỏ đó lại bán vôi cho Ôn Độ, thì những việc gã làm đều trở thành công cốc cả rồi.
“Tụi bây ở đây đợi cho tao.”
Đám đàn em lập tức hiểu ý của Hoàng Lập Đạt, hiên ngang ngồi trên ghế như ông nội, không đi
đâu cả.
Hoàng Lập Đạt tự mình đạp xe đi.
Gã không về nhà, mà đến nhà máy hóa chất tìm mẹ.
“Sao lại cần nhiều tiền như vậy?”
Lý Hồng Tinh cau mày, nghĩ đến việc phải lấy ra hơn 2 vạn, trong lòng rất không vui.
So với bà ta, Hoàng Lập Đạt càng không vui hơn.
“Mẹ, không phải mẹ đã nói sẽ ủng hộ hết mình cho sự nghiệp của con sao? Giờ con chỉ xin mẹ 2 vạn, mẹ cũng không cho con số tiền này, con cũng đâu dùng số tiền này đi tiên lung tung đâu, mà là mua vôi. Hơn nữa, số tiền này chỉ là đầu tư, đến lúc đó còn có thể kiếm lại.”
Lý Hồng Tinh thấy con trai nhỏ nổi giận, liền vội vàng nói: “Bây giờ mẹ về lấy cho con ngay, con đừng làm to chuyện lên được không?”
Hoàng Lập Đạt nghe mẹ đồng ý, sắc mặt lập tức trở nên vui vẻ hơn, nói: “Mẹ, con biết mẹ là người thương con nhất mà.”
“Thôi, đừng tâng bốc mẹ nữa. Số tiền này con phải dùng vào việc quan trọng, đây là gia sản của nhà mình đấy. Nếu để ông bà nội con biết, sẽ làm ầm lên mất.”
Lý Hồng Tinh rất phiền lòng vì đôi vợ chồng già đó, suốt ngày nghĩ mình giỏi giang, luôn bày đặt làm ra vẻ bề trên, Muốn bà ta phục vụ hai người họ như mấy cô hầu gái ngày xưa.
Lý Hồng Tinh đã giữ chức vụ cao nhiều năm, trong tay cầm biết bao nhiêu là tiền của. Bà ta có kiến thức hơn hẳn cặp vợ chồng già ở quê đó.
Bảo bà ta đi phục vụ họ là điều không thể. Nếu không vì sợ ly hôn sẽ bị người ta bàn tán, bà đã sớm ly hôn với chồng rồi.
Lý Hồng Tinh không muốn đôi co với đôi vợ chồng già đó, cũng không muốn về nhà. Bà ta không về thì không sao, nhưng con trai bà ta sẽ đến gặp hai ông bà già đó.
Nếu chuyện này để ông bà già đó biết, không biết sẽ làm ầm lên thế nào.
Theo nguyên tắc “Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.”
Lý Hồng Tinh một lần nữa dặn dò con trai: “Những lời mẹ nói, con phải nhớ kỹ. Chuyện này tuyệt đối không để ai biết, đặc biệt là ông bà con. Càng không được khoe khoang với người khác. Số tiền lớn như vậy, nếu bị điều tra, con biết hậu quả rồi đó.”
“Được rồi, mẹ. Con biết rồi, con sẽ không nói với ai đâu.”
Hoàng Lập Đạt cầm tiền, không quay đầu lại mà đi ngay.
Lý Hồng Tinh nhìn theo bóng con trai, thở dài một tiếng, kho"a cửa tủ lại, cất chìa kho"a vào túi, rồi quay lại nhà máy hóa chất làm việc.
Ôn Độ luôn cử người theo dõi mẹ con họ.
Thiết Tỏa không tự mình đi, mà đặc biệt tìm một người. Người đó thấy mẹ con họ rời đi thì do dự một chút, rồi theo sau Hoàng Lập Đạt.
Người đó theo Hoàng Lập Đạt đến xưởng vôi, không lâu sau thấy xe chở từng xe vôi đến xưởng
của Hoàng Lập Đạt.
Người đó quay lại, tìm Thiết Tỏa, Thiết Tỏa nghe xong thì biết chuyện thành rồi. Cậu ta cho người đó 5 hào, lập tức chạy về báo tin vui cho Ôn Độ.
“Anh, vôi đã bán hết rồi. Hoàng Lập Đạt đi tìm mẹ hắn, thế là mẹ hắn về nhà lấy một khoản tiền cho Hoàng Lập Đạt, Hoàng Lập Đạt lập tức lấy tiền đi mua hết số vôi đó.”
Ôn Độ suy nghĩ một chút, liền hiểu ra chuyện.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");