(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đó không phải là tiền có được từ khi nhận công trình này, mà là đã đeo từ lâu rồi.
Vậy nên tiền của nhà họ Hoàng chắc chắn không phải từ công trình này mà ra.
Ôn Độ mang thuốc lá trong túi ra, đưa cho một người đàn ông lớn tuổi.
“Anh, đơn vị của các anh còn công trình nào khác không?”
Người đó nhìn Ôn Độ, trên mặt đầy vẻ chế giễu: “Có, nhưng tôi khuyên cậu đừng nghĩ tới, biết tại sao không?”
“Tại sao?”
“Lãnh đạo của nhà máy chúng tôi có chút giao tình với mẹ của Hoàng Lập Đạt. Đừng nói là nhà máy của chúng tôi, mà công trình của những nhà máy khác cũng đều giao cho Hoàng Lập Đạt.”
“Lần này xây dựng ký túc xá cho nhân viên, cấp trên chỉ làm qua loa, chọn vài người làm nền, rồi chính thức giao cho Hoàng Lập Đạt. Không ai nói được gì cả. Rốt cuộc, họ cũng chỉ làm đúng theo quy trình thôi.”
Người đó rất bực tức, nhưng cũng không thể làm gì được.
Anh ấy chỉ là một công nhân, thường chỉ dám than phiền vài câu, nay khó khăn lắm mới có người để nói chuyện, anh ấy không kiềm chế được mà nói ra không ít chuyện.
“Hoàng Lập Đạt là người thế nào ai mà không biết? Đó là một tên nổi tiếng lêu lổng. Gã thì biết làm gì? Đánh thì cũng chẳng biết đánh được mấy chữ, mỗi ngày chỉ biết dẫn theo một đám du côn đi dạo ngoài phố.”
“Người như vậy đứng đầu dẫn những người khác tới xây nhà, cậu nghĩ chúng tôi dám ở trong đó sao? Nếu một ngày nào đó nhà sập, chúng tôi đang ở bên trong, đều sẽ bị chôn vùi.”
“Đúng vậy, anh lo cũng có lý.” Ôn Độ gật đầu.
Người đó thở dài, nói tiếp: "Ở đây thường xuyên xảy ra bão lũ, lúc nhiều nhất là một năm có mười mấy cơn bão. Tôi nghe người ta nói, ở nhà cao tầng không an toàn.”
“An toàn! Yêu cầu cơ bản của nhà cao tầng là phải chống gió chống động đất, đây là điều bắt buộc phải làm tốt.” Ôn Độ nhân cơ hội giải thích: “Như những người đã học chuyên môn như chúng tôi, đều sẽ tìm người thiết kế cẩn thận.”
Người đó nghe vậy, ngạc nhiên nhìn Ôn Độ: “Cậu em, cậu giỏi quá!”
Ôn Độ khiêm tốn cười nói: “Tôi chỉ biết làm nghề này thôi. Muốn ra ngoài kiếm chút việc, nên mới hỏi anh. Biết là mấy nhà máy lớn như anh thì tôi không vào được. Tôi chỉ muốn đi về quê xây nhà cho người ta.”
“Nhà ở quê đều có hai tầng trở lên. Tôi định xây sáu tầng, đến khi trời nồm ẩm thì mọi người có chỗ ở thoải mái rồi. Khi tôi đã xây dựng được uy tín, chắc chắn sẽ có nhiều người tìm tôi để xây nhà.”
“Được, có triển vọng đấy.”
Người đó phải đi làm, vỗ vai Ôn Độ rồi đi vào.
Ôn Độ đợi người đi vào rồi mới rời đi, những ngày qua cậu đã chạy vạy nhiều nơi, nghe ngóng được không ít chuyện. Cậu ủ rũ trở về nhà, từ đầu ngõ nhìn thấy những người ngồi trước cửa tiệm tạp hóa, cũng giả vờ như không thấy.
Cậu đẩy xe vào, Thiết Tòa hỏi: “Anh, sao rồi?”
“Đừng hỏi.”
Giọng điệu khá bực bội.
Người ngoài nghĩ, chắc lại không tìm được nơi mua vôi.
Vậy là hắn ta vui vẻ đi báo tin cho Hoàng Lập Đạt.
Thiết Tỏa từ sau bức tường đi xuống, đến trước mặt Ôn Độ thì nói nhỏ: “Anh, người đi rồi.”
“Ừ, anh đưa vài người công nhân đi mua đồ, dạo này đừng gặp mặt đám Hoàng Lập Đạt nữa." Lật đổ Hoàng Lập Đạt không phải chuyện ngày một ngày hai, mấy tháng này còn phải chịu đựng nhiều.
“Em hiểu mà."
Thiết Tỏa điềm tĩnh hơn Triệu Kiến Đông nhiều.
Ôn Độ biết cậu ta là người biết nhẫn nại, nếu không cũng không thể chịu đựng bao nhiêu năm mà tố cáo băng nhóm tội phạm kia.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");