Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Chương 246




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Chờ vài ngày ư? Tôi cần hàng ngay bây giờ. Bây giờ tôi không có hàng, công trình phải dừng lại. Ông bảo tôi giải thích sao với ông chủ đây? Trì hoãn tiến độ, tôi phải bồi thường mấy vạn! Kết quả là gì? Ông bán hàng cho người khác. Có ai làm ăn như ông không?"

Dù đứng ngoài xưởng, nhưng mọi người ở cổng đều nghe thấy tiếng hai người họ cãi nhau.

Hoàng Lập Đạt đắc ý cười lớn.

“Được rồi, chúng ta về đợi, đợi thằng nhóc đó bị mất trắng rời khỏi nơi này nào!"

Ôn Độ khí thế bừng bừng bước ra từ xưởng, sắc mặt u ám, trông rất/kho" coi.

Cậu tức giận đạp xe đi, khi đi ngang qua Hoàng Lập Đạt, Hoàng Lập Đạt còn huýt sáo một tiếng. Ôn Độ quay đầu lại trừng mắt nhìn gã, đột ngột dừng xe lại, chất vấn gã.

"Là anh làm đúng không?"

Mắt cậu đỏ ngầu, như muốn ăn tươi nuốt sống Hoàng Lập Đạt.

Hoàng Lập Đạt rất thích nhìn người khác tức giận, nhưng lại không có khả năng làm gì được gã.

Gã ngồi trên xe đạp, một chân chống xuống đất, khiêu khích nói với Ôn Độ: "Là tao làm đó, mày làm gì được tao nào?  Không biết thằng nhà quê nào đến địa bàn của tao kiếm tiền thế nhở? Đã hỏi qua ý kiến của ông nội Hoàng mày chưa? Tao không đồng ý, mày đừng hòng kiếm được một xu ở chỗ này!"

"Anh...Anh khinh người quá đáng!"

Ôn Độ tức giận chỉ tay vào mặt Hoàng Lập Đạt, nghiến răng ken két, nhưng cũng không dám động đến gã. Hoàng Lập Đạt kiêu ngạo đạp xe đi qua Ôn Độ, đám đàn em của gã từng người một huýt sáo với Ôn Độ rồi cười lớn rời đi.

Đợi bọn chúng đi hẳn, Ôn Độ cũng không nghiến răng nữa, vẻ căm phẫn trên mặt lập tức biến mất không thấy đâu.

Một lũ ngu ngốc.

Đây mới chỉ là bắt đầu thôi.

Cậu không tin gia đình Hoàng Lập Đạt có nhiều tiền để ủng hộ gã phung phí như vậy.

Khoản bồi thường một ngàn đồng, Hoàng Lập Đạt mắt không chớp lấy một cái, nói cho là cho.

Hoàng Lập Đạt là một tên ăn chơi trác táng lại có thể làm việc ở một nhà máy tốt như vậy, chi tiêu cực kỳ hào phóng. Lương tháng của gã cũng chỉ có ba mươi mấy đồng, nhưng ngày nào cũng ăn cơm tiệm, không phải ăn một mình mà còn dẫn dắt theo một đám đàn em đi ăn cùng.

Không nói đến hai bữa một ngày, dù chỉ một bữa một ngày thôi thì cũng phải chi khá nhiều tiền rồi.

Huống hồ, Hoàng Lập Đạt còn tiêu tiền mua thuốc lá.

Thuốc lá đó không rẻ chút nào.

Tiền từ đâu ra?

Phiếu thuốc lá từ đâu ra?

Còn có chuyện mà ông Hoàng nói, nhà Hoàng Lập Đạt phát tài rồi.

Mấy năm gần đây, cả nước từ trên xuống dưới, bao gồm cả lãnh đạo đều thắt lưng buộc bụng mà sống. Thứ gọi là phát tài này của nhà họ Hoàng có chút tế nhị.

Mỗi ngày trôi qua, Ôn Độ đều giả vờ đi tìm xưởng bán vôi khác.

Sáng sớm rời đi, tới tối lại ủ rũ trở về.

Người của Hoàng Lập Đạt thấy vậy liền canh chừng ở trước cửa nhà Ôn Độ, mỗi lần thấy Ôn Độ ủ rũ về nhà, liền biết cậu không tìm được nơi mua vôi.

Thế là hí hửng chạy về báo tin cho Hoàng Lập Đạt.

Hoàng Lập Đạt hử lạnh: "Chỉ cần nó không mua được vôi, nó sẽ không giao được công trình đúng hạn. Đến lúc đó chúng ta ra tay, ông chủ từ Đông Phiên đến muốn xây nhà máy, chỉ có thể tìm đến tạo."

Ở địa bàn của gã, Hoàng Lập Đạt gã chính là ông nội, bất kể ông chủ lớn từ ngoài đến hay là tay anh chị địa phương, đều phải nề mặt gã.

Hoàng Lập Đạt về đến nhà, trong nhà đang làm món thịt kho tàu.

Gã thấy món đó, lập tức cáu kỉnh ngay.

"Mẹ, ngày nào cũng ăn thịt kho tàu, không ngán sao?"

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.