(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hắn ta thấy Ôn Độ đi rồi, lập tức chạy sang bên cạnh, cũng đạp xe đuổi theo.
Lần này Ôn Độ không đi đâu cả, trực tiếp đạp xe về nhà.
Gặp người quen, cậu còn nhiệt tình chào hỏi.
Người theo dõi Ôn Độ xác định cậu vào trong nhà rồi không ra nữa, liền vội vã đạp xe đi tìm Hoàng Lập Đạt.
Chuyện này là chuyện lớn, không chừng còn có thể lấy được mạng của Ôn Độ.
Hắn ta phải nhanh chóng báo cáo với Hoàng Lập Đật biết.
“Mày nói nó đã đặt một lô hàng, ngày mai sẽ nhận, nếu lô hàng này không được giao, công trình của nó sẽ tiêu tùng?”
Hoàng Lập Đạt âm hiểm nheo mắt lại.
Người báo tin nói: “Tên Ôn Độ đó còn khá ranh ma, sợ ông chủ lật lọng nên đã ký hợp đồng. Những lời vừa rồi anh ta nói với ông chủ, em đứng bên cạnh nghe rõ lắm."
“Tốt.”
Hoàng Lập Đạt đứng dậy đi ra ngoài, vỗ vai người đó.
"Mày lập tức dẫn đường cho tao."
"Dạ."
Gia đình ông chủ xưởng quen biết rộng, mở một xưởng vôi nhỏ, lúc này ông ấy đang ngồi trên ghế uống trà.
Bỗng tiếng của người gác cổng vang lên, nói có người Muốn bàn chuyện làm ăn lớn, ông ấy còn nhướn mày không hiểu chuyện gì.
“Cho họ vào đi.”
Chẳng mấy chốc, Hoàng Lập Đạt dẫn người vào.
“Ông chủ Tào, tôi là Hoàng Lập Đạt của xưởng cơ khí, muốn bàn với ông một vụ làm ăn.”
Hoàng Lập Đạt vào là tự giới thiệu ngay, như thể cả thế giới đều biết tới gã vậy.
Thực ra Tào Phú Quý cũng nghe tới tiếng tăm của Hoàng Lập Đạt rồi.
“Ông chủ Hoàng tìm là tôi muốn bàn chuyện làm ăn gì thế? Xưởng cơ khí các anh muốn xây nhà mới à? Cần mua vôi từ chỗ chúng tôi sao?”
“Trong tay tôi có một công trình nhỏ, cần chút vôi, giá vôi ở chỗ các ông thế nào?”
“Cậu định khi nào cần? Cần bao nhiêu?” Thái độ Tào Phú Quý rất tốt, như đang cung phụng thần tài.
Hoàng Lập Đạt được tâng bốc nên cả người hơi lâng lâng, lớn tiếng nói: “Tôi cần không ít vôi, hơn nữa phải cần ngay trong ngày mai, chỗ các ông có bao nhiêu rồi?"
Tào Phú Quý áy náy nói: “Thật sự rất xin lỗi, nếu cậu không gấp thì có thể đợi thêm vài ngày được không? Với chỗ tôi đã có người đặt trước rồi, hơn nữa đã ký hợp đồng xong xuôi rồi, nếu phá hợp đồng phải bồi thường người ta một ngàn đồng.
“Không phải chỉ là một ngàn đồng sao? Ông giao lô hàng này cho tôi, tôi sẽ trả một ngàn đồng bồi thường thay ông."
Hoàng Lập Đạt hào phóng nói.
Tào Phú Quý vội xua tay: “Không được, không được. Cậu cũng biết chúng tôi làm ăn rất coi trọng chữ tín. Truyền ra ngoài ai còn dám đến tìm tôi làm ăn nữa chứ?"
“Chứ không phải ai trả giá cao hơn thì bán cho người đó à?” Hoàng Lập Đạt thấy Tào Phú Quý có chút không biết linh động: “Sau này có tôi che chở, ông còn lo không mua được vôi sao?”
“Ông chủ Hoàng, cậu đừng làm khó tôi nữa, làm ăn không thể như vậy được đâu."
Tào Phú Quý nhất quyết không đồng ý.
Hoàng Lập Đạt có chút không vui.
“Nếu ông đồng ý, sau này tôi sẽ luôn mua vôi từ chỗ ông, còn giới thiệu bạn bè tôi đến đây mua. Xưởng nhỏ của ông cũng mới mở, ngoài kia người ta không tin tưởng ông. Họ đều mua từ các xưởng lớn, ai đến chỗ ông mua chứ? Ông chắc chắn sẽ vì một người không liên quan mà từ bỏ nhiều mối làm ăn lớn như vậy?”
Hoàng Lập Đạt thấp giọng nói, điệu bộ mang theo sự uy hiếp rõ ràng.
“Biết đâu lô hàng đó là đơn hàng cuối cùng của xưởng ông.”
Tim Tào Phú Quý đập thình thịch không ngừng, vội đổi giọng: “Là tôi không hiểu chuyện. Sau này mong ông chủ Hoàng chiếu cố đến việc kinh doanh của xưởng chúng tôi nhiều hơn."
Hoàng Lập Đạt đắc ý cười to.
“Đó là điều nên làm. Người đó đặt bao nhiêu hàng từ chỗ ông, tôi cũng sẽ lấy bấy nhiêu.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");