(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ôn Độ bước nhanh đến, thì nghe thấy Triệu Hiểu Phi hét lên: “Giở trò biến thái à...”
“Con đàn bà chết tiệt này, mày la làng cái gì? Tao đã chạm vào người mày đâu."
Hoàng Lập Đạt lập tức có hơi hoảng sợ.
Triệu Hiểu Phi không sợ gã, loại khổ sở gì chị ấy cũng đã trải qua hết, tới nước này rồi, chị ấy chỉ muốn bảo vệ những người thân của mình thật tốt, Cũng không để ý tới mấy lời chỉ trỏ bàn tán của những người khác.
“Anh không giở trò lưu manh, vậy ngày nào anh cũng chặn đường tôi làm gì? Nếu anh còn tiếp tục như vậy, tôi sẽ báo công an! Để họ bắt anh đi xử bắn!”
Trên người Triệu Tiểu Phi có chút khí chất hung dữ.
“Được, con đàn bà hôi hám này, mày cứ đợi đó!”
Hoàng Lập Đạt giơ tay chỉ vào người Triệu Tiểu Phi, sau đó quay lưng dẫn người của mình rời đi.
Hai chân Triệu Tiểu Phi như không còn là của mình nữa, suýt chút nữa té ngã xuống đất.
“Chị Hiểu Phi, cẩn thận!”
Ôn Độ tiến lên đỡ Triệu Tiểu Phi.
Triệu Tiểu Phi vừa nhìn thấy Ôn Độ thì sắc mặt lập tức trở nên không được tốt.
Chị ấy biết chuyện vừa rồi đều bị Ôn Độ nhìn thấy, muốn giải thích những lại chẳng biết nói gì.
Ôn Độ nói: “Chị Hiểu Phi, sau này chị không cần lo chuyện mua đồ ăn nữa đâu."
Triệu Hiểu Phi nghe vậy liền sốt ruột.
"Mấy em đâu có quen biết gì với mấy người bán đồ đâu. Chị đã thương lượng giá cả với bọn họ xong xuôi hết rồi, chỉ cần tới đó lấy đồ là được. Nếu mấy em tới đó, chắc chắn sẽ không lấy được đồ đâu."
"Ngày mai chị đi mua cũng chưa chắc mua được đồ, chắc chắn Hoàng Lập Đạt đã thu mua hết toàn bộ số nguyên liệu nấu ăn đó rồi."
Ôn Độ vừa nhìn đã biết Hoàng Lập Đạt không phải loại người tốt lành gì. Suốt ngày chỉ biết chơi mấy trò đâm lén sau lưng.
“Sao gã lại không biết xấu hổ như thế chứ?”
Triệu Tiểu Phi thật không ngờ còn có người hèn hạ như vậy, có thể làm ra những chuyện này.
“Ngày mai em sẽ trực tiếp mua rau về, chị cần gì thì cứ nói với em một tiếng. Chị cũng không cần lo lắng tới những chuyện khác đâu, em sẽ xử lý ổn thỏa mọi chuyện mà."
Cậu đã nghĩ ra cách đề Hoàng Lập Đạt phải chịu thua rồi.
Ôn Độ biết luôn có người theo dõi cậu, nhưng cậu cũng không ngại đạp xe chạy khắp nơi.
Xây nhà cần mua vật liệu, những vật liệu đó đều là do bọn họ tự mua.
Ôn Độ cầm theo hợp đồng đã chuẩn bị sẵn, đi tìm ông chủ, để ký kết hợp đồng với ông ấy.
“Ông chủ, chuyện ông đã hứa với tôi, nhất định không được nuốt lời đâu đấy.”
Lúc ra cửa, Ôn Độ còn trịnh trọng nói với ông chủ một câu.
“Cậu yên tâm, sẽ không đâu, chúng tôi làm ăn uy tín lắm."
“Vậy thì được, tôi tin tưởng ông. Nếu vật liệu của chúng tôi không kịp cung ứng, công trình không thể hoàn thành đúng thời hạn quy định, tôi phải bồi thường một số tiền lớn cho người ta đấy.”
Tìm được một xưởng tư nhân như thế này rất kho" khăn.
Ôn Độ cũng tốn không ít tâm tư mới tìm được một xưởng phù hợp.
Ông chủ trông có vẻ là người rất thông minh.
“Không phải chúng ta đã ký hợp đồng rồi sao? Cậu còn lo gì chứ?” Ông chủ còn lấy hợp đồng ra: “Trên này viết gì? Chẳng phải cậu rõ hơn tôi sao?”
Ôn Độ mỉm cười nịnh nọt nhìn ông chủ.
“Đúng đúng đúng, đều là tôi viết. Ngày mai tôi sẽ đến lấy hàng, ông nhất định không được bán lô hàng này cho người khác đâu đấy.”
“Được rồi, ngày mai cậu cứ đến sớm lấy hàng đi.” Ông chủ nói xong liền quay vào.
Ôn Độ giải quyết xong một chuyện trọng đại, sắc mặt cũng không còn nặng nề như trước, thong thả đạp xe về nhà.
Cách đó không xa, có một kẻ đang ẩn nấp dưới góc tường.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");