(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cậu ta đứng dậy nói: “Em đi giúp chị Tiểu Phi.”
“Đi đi.”
Ôn Độ thong thả ra ngoài.
Cậu đến cửa hàng bách hóa mua chút rượu, mua thêm hai chai đồ hộp, xách một túi bánh, đi đến nhà ông Hoàng.
“Thúc công! Ông có ở nhà không?”
Ông Hoàng đang ngồi trong sân giỏ tre, nghe thấy có người gọi ông ấy, nhìn ra cổng, thấy Ôn Độ, liền nói: “Cậu nhóc, sao lại đến đây rồi?”
“Chẳng phải là ông đã giúp cháu một việc lớn sao, cháu phải đến cảm ơn ông chứ?” Ôn Độ xách đồ vào, đặt đồ lên bàn đá trước mặt rồi ngồi cạnh ông ấy, ngạc nhiên hỏi: “Thúc công, ông còn có tay nghề này nữa sao?”
“Cái này cũng không có nơi nào bán, tìm người làm chẳng phải là phiền toái sao? Tự làm thì tiện hơn.” Rõ ràng ông Hoàng đã đan nhiều năm lắm rồi, động tác rất thành thạo.
Nếu ở đời sau, làm ra sản phẩm này không biết bán được bao nhiêu tiền.
“Ông giỏi thật đấy!”
Ôn Độ nịnh nọt rất giỏi, một câu khiến ông Hoàng cười tít mắt.
“Ông giỏi gì chứ, không thể so với đám trẻ bây giờ. Bây giờ chỗ chúng ta đã trở thành nơi xuất khẩu chuyên nghiệp. Nhiều người mang rau sang bên kia sông bán. Ở đây có thể bán năm mươi hào, sang đó có thể bán được một đồng. Nếu việc của cháu không làm được nữa, thì trồng rau, sau đó đem sang bên kia bán. Tiết kiệm chút tiền, vài năm nữa cưới vợ rồi sống tốt, đừng có làm vớ vẩn."
Ôn Độ cau mày, không tỏ vẻ gì hỏi: “Ông nghĩ rằng cháu không chống đỡ nổi, sớm muộn cũng bị người ta đánh bại?”
“Cháu không biết ai đang chinh cháu à?” Ông Hoàng liếc nhìn Ôn Độ, cậu chỉ cười.
“Cũng biết sơ sơ rồi rồi ạ.”
"Đã biết thì phải có chuẩn bị chứ." Ông Hoàng nói rồi nheo mắt, giơ tay chỉ vào Ôn Độ: "Thằng nhóc này, nói là đến thăm tôi, thực ra là muốn biết một số chuyện từ tôi đúng không?"
Ôn Độ cười nói hùa theo: "Chẳng phải cháu chỉ quen mỗi ông thôi sao? Người khác cháu đâu có quen."
"Hừ!"
Ông Hoàng vuốt râu trợn mắt, nhưng thực lòng vẫn thấy mến Ôn Độ, bèn nói: "Nhà Hoàng Lập Đạt giàu có, hiện giờ là nhà giàu nhất cả thị trấn. Người bình thường không dám động đến nhà họ. Hắn cũng ngang ngược quen rồi! Ông có thể mắng Hoàng Hiểu Vỹ, nhưng nếu ông mắng Hoàng Lập Đạt, đó là gây thêm phiền phức cho cháu.”
Chỉ vài câu đơn giản, Ôn Độ hiểu rõ.
Hoàng Lập Đạt không dễ động vào, cũng không nên động vào, phải cố gắng tránh gây chuyện với gã.
"Sau này cháu không đến nữa, ông cũng đừng" trách cháu." Ôn Độ không muốn kéo ông lão vô tội vào chuyện này.
Nếu Hoàng Lập Đạt thù hằn quá mức, ông Hoàng bị liên lụy thì phiền phức lắm.
Cậu không muốn gây phiền hà cho người ta.
Nghe thấy lời Ôn Độ, ông Hoàng liền cáu gắt nói: "Cháu muốn đến thì có sao đâu? Ông giao thiệp với ai, còn phải xem sắc mặt nhà họ à?"
"Chỉ là cháu quá bận, tạm thời không đến được." Ôn Độ vội vàng dỗ dành ông ấy: "Lúc nãy cháu nghe nói nhà bên cạnh sắp dọn đi? Ông không định mua lại căn nhà đó à?"
Ông Hoàng trợn mắt: "Cháu nói gì thế? Cái nhà nát đó ông mua làm gì? Mua về còn phải tốn tiền sửa. Con trai ông làm ở nhà máy cơ khí, ở bên đó có nhà rồi. Cái nhà nát này nó cũng không thích. Nếu mua về, không biết sẽ bị nó oán trách bao lâu."
Ôn Độ: "..."
Ông Hoàng vô tình nói ra tâm sự: ".
Ôn Độ giả vờ như không nghe thấy.
on nien 18 thấy nhạt
"Ông mua nuôi gà nuôi vịt cũng được, căn nhà bên cạnh có sẵn, còn tiện hơn làm chuồng gà mới. Nếu ông thấy phân gà khó xử lý, cũng có thể nuôi vịt. Vịt ban ngày có thể tự đi ra ao trước cửa bơi. Trứng thì làm thành trứng vịt muối đem bán, cũng là một khoản thu nhập không nhỏ.”
Ông Hoàng cảm thấy Ôn Độ rất nhanh nhạy: "Thằng nhóc này được đấy, đầu óc linh hoạt, được, ông sẽ nghe theo cháu, mua lại căn nhà bên cạnh."
Căn nhà bên cạnh rất cũ, tuy vẫn có thể ở nhưng nhìn không an toàn, nuôi gà nuôi vịt thì rất hợp.
Hơn nữa, sân nhà bên cạnh cũng không nhỏ, đến lúc đó, ông ấy còn có thể trồng thêm rau trong sân.
Ông Hoàng là người hành động mau lẹ, lập tức đi mua nhà.
Ôn Độ nghĩ, cậu mua đất của ông ấy, ông ấy mua lại sân của hai nhà bên cạnh.
Sau này nếu khu này bị giải tỏa, ông ấy cũng sẽ nhận được không ít tiền.
Ôn Độ về đến nhà, phát hiện trong nhà chỉ có Đại Nhi và Tiểu Nhi.
"Mọi người đâu cả rồi?" Sao không thấy ai nhỉ?
Đại Nhi nói: "Chú Ôn, mẹ cháu và chú Tiểu Tỏa đi mua đồ rồi. Các công nhân khác ăn xong trưa đều ra công trường làm việc. Họ nói muốn làm việc sớm."
"Các cháu ở nhà chú ý an toàn nhé."
Ôn Độ không lo lắng nhà bị người ta đột nhập vào.
Bây giờ thời kỳ truy quét nghiêm ngặt, nếu có người trộm cắp, hoặc quấy rối phụ nữ, đều có thể bị xử tử.
Nói xong, cậu ra khỏi nhà, định đi thẳng đến công trường.
Không ngờ ở đầu đường, cậu thấy Triệu Hiểu Phi bị mấy tên lang thang chặn đường không cho đi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");