Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Chương 241




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hoàng Lập Đạt còn tự cho rằng mình rất phong lưu, các cô gái và phụ nữ trên phố đều thích gã nên cố tình làm dáng, thật là buồn cười.

Triệu Hiểu Phi bắt đầu mất kiên nhẫn, nhưng vẫn kìm nén tính tình mà nói: “Đồng chí, rốt cuộc anh muốn làm gì thế?”

“Không phải tôi đã nói rồi sao? Mời cô đến chỗ tôi, sau này cô theo tôi, cuộc sống không tốt hơn bây giờ sao?” Hoàng Lập Đạt tự tin rằng chỉ cần ai biết gã Hoàng Lập Đạt, đều sẽ bị sức hút của gã làm say mê.

Người này chắc chắn có vấn đề, mà còn là vấn đề không nhẹ.

“Tôi đã nói rồi, tôi không cần.” Triệu Hiểu Phi đưa tay đẩy Hoàng Lập Đạt sang một bên: “Tránh ra, tôi muốn đi qua!”

“Này, tôi đã nói chuyện tử tế với cô mà cô lại không biết điều phải không?”

Hoàng Lập Đạt không vui, giọng điệu đầy âm lãnh.

Thiết Tỏa đặt xe xuống chuẩn bị tiến lên, không ngờ Triệu Hiểu Phi chắn trước cậu ta, trực tiếp nói với Hoàng Lập Đạt: “Tôi không nói chuyện tử tế với anh sao? Tôi không muốn đi, anh không chấp nhận được à? Anh định dùng vũ lực phải không?”

“Cô có tin tôi sẽ cho người ta ném đống thức ăn này xuống hố phân không?!” Hoàng Lập Đạt nhìn chằm chằm Triệu Hiểu Phi một cách hiểm ác, gã rất muốn tát hai cái vào mặt chị ấy.

Đúng là không biết điều.

Những thức ăn này không phải là tự trồng, tốn không ít tiền.

Triệu Hiểu Phi cứng rắn: “Anh dám ném thử một cái xem, nếu anh dám đu.ng đến thức ăn của tôi, tôi sẽ hét lên anh quấy rối tôi!”

Hoàng Lập Đạt khựng lại.

Tội quấy rối hiện giờ không phải là chuyện đùa, nếu không cẩn thận có thể mất việc.

Gã nheo mắt, nhìn chằm chằm Triệu Hiểu Phi. Sau đó, gã cười nham hiểm, nói: “Chị dâu, cô không hiểu chuyện tôi cũng không thèm chấp. Tôi là người rộng lượng nhất, sẽ cho cô vài ngày để suy nghĩ kỹ càng. Nếu cô muốn đến, bất cứ lúc nào cũng được, của nhà tôi luôn mở rộng.”

“Đi thôi.”

Khi đi ngang qua Thiết Tỏa, Hoàng Lập Đạt nhìn cậu ta chế giễu: “Nhóc con, nếu còn nhìn tao bằng ánh mắt đó, tao sẽ móc mắt mày cho chó ăn đấy.”

Đám người đi sau gã lập tức cười lớn.

Triệu Hiểu Phi lo lắng Thiết Tỏa sẽ ra tay, không ngờ Thiết Tỏa chẳng có ý định động thủ, chỉ là sắc mặt rất khó coi.

“Chị Tiểu Phi, chị không cần lo lắng. Em đã hứa với anh của em, không dễ dàng ra tay. Anh em nói, chuyện nhỏ không nhịn thì kế lớn sẽ hỏng. Hơn nữa, cãi nhau với loại rác rưởi xã hội này thật là mất mặt. Sớm muộn gì họ cũng sẽ bị pháp luật trừng phạt.”

Nói xong, Thiết Tỏa đẩy xe về.

Sau khi Triệu Hiểu Phi về, nhìn thấy Ôn Độ, chị ấy kể lại chuyện vừa rồi.

Ôn Độ cau mày, trầm giọng nói: “Em biết rồi.”

“Em tự biết phải làm gì là được. Nhưng những công nhân ở đây thực sự sẽ không bị lôi kéo đi sao?” Triệu Hiểu Phi rất lo lắng về việc này.

“Đã ký hợp đồng rồi, nếu họ đi, em sẽ không trả tiền lương, họ còn phải đưa em một trăm đồng. Ai kéo họ đi, người đó phải trả tiền này. Đi mười người là một ngàn đồng. Không lỗ!”

Dù sao thì cậu vẫn có thể tuyển được nhiều người.

Ôn Độ nói rồi đi ra tìm Thiết Tỏa: “Hôm nay chịu uất ức rồi à?”

“Đó không gọi là uất ức, người thật sự chịu uất ức là chị Tiểu Phi. Chị ấy bị tên khốn đó nói rất nhiều lời kho" nghe, chị ấy chắc chắn là khó chịu hơn nhiều.” Thiết Tỏa rất thích Triệu Hiểu Phi.

Dù mới tiếp xúc chưa được mấy ngày, Triệu Hiểu Phi đã khiến cậu ta cảm nhận được tình mẫu tử chưa từng trải qua.

Ôn Độ vỗ vai cậu ta: “Cậu yên tâm đi, hắn không quậy được bao lâu đâu.”

"Ừm."

Thiết Tòa đã điều chỉnh tâm trạng.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.