(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thiết Tỏa vẫn không thoải mái, nhưng không thể làm gì được.
Vừa đến nhiều công nhân, bữa trưa không đủ thức ăn.
Triệu Hiểu Phi từ trong nhà ra, Gọt Thiết Tỏa: “Tiểu Tỏa, đi với chị mua thức ăn, không đủ đồ ǎn!"
“Vâng!”
Thiết Tỏa đẩy xe đi theo sau Triệu Hiểu Phi, hai người cùng đi mua đồ ăn.
Triệu Hiểu Phi mua nhiều đồ ăn, còn trả giá.
Sau khi mua khá nhiều đồ ăn, lại đi mua thịt. Mua thịt cần có tem phiếu, mỗi lần chỉ mua được số lượng hạn chế.
Đang định quay về, có người cố tình chặn đường họ.
Đi đầu là Hoàng Lập Đạt, gã nhìn Triệu Hiểu Phi từ trên xuống dưới, nói bằng giọng điệu khiêu khích: “Chị dâu, nghe nói cô nấu ăn ngon lắm, đúng không?”
Hoàng Lập Đạt ra vẻ như mình rất đẹp trai, ánh mắt khiến người ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
Triệu Hiểu Phi không quen biết Hoàng Lập Đạt, cũng không biết người này chính là kẻ đã lôi kéo công nhân của họ, chỉ đơn thuần nghĩ rằng tên này là một kẻ lang thang trên phố.
“Tôi chỉ là người nấu cơm bình thường thôi, anh tìm nhầm người rồi.” Triệu Hiểu Phi vịn xe, định vòng qua Hoàng Lập Đạt để về nhà.
Chị ấy cần chuẩn bị bữa trưa trước, nếu không nhanh lên, buổi trưa công nhân chắc chắn sẽ không có gì ăn.
So với em trai, tính tình chị ấy không nóng nảy như anh ấy.
Chị ấy là người có tính tình rất tốt.
Thiết Tỏa biết không có người nào dám ngang nhiên làm bậy, nếu không cũng không biết chị
Tiểu Phi biết nấu ăn.
Cậu ta nhìn chằm chằm vào Hoàng Lập Đạt, biết chắc rằng đây là kẻ đến gây rối cho Ôn Độ.
Hoàng Lập Đạt không để Thiết Tỏa vào mắt, một thằng nhóc gầy gò, có gì phải sợ?
“Vậy thì không tìm nhầm rồi, chính là cô đó! Chị dâu, sau này cô cứ đi theo tôi nhé? Tôi đảm bảo sẽ cho cô ăn ngon, uống ngon, mỗi ngày còn có người phụ giúp, cô không cần phải tự mình đi mua đồ ăn, thế nào?”
“Anh đừng nói gì nữa.”
Triệu Hiểu Phi nghĩ người này bị điên.
Chị ấy muốn làm việc cho Ôn Độ, không phải vì Triệu Kiến Đông, mà vì Ôn Độ là người đã đem lại hy vọng cho ba mẹ con họ. Sự xuất hiện của cậu đã thay đổi số phận của con gái chị ấy.
Ba mẹ chồng chị ấy ghét bỏ Đại Nhi và Tiểu Nhi là con gái, không cho chúng đi học.
Ở nhà, hai con gái bị đối xử như đầy tớ.
Khi em trai chị ấy đến ở nhờ vài ngày, cuối cùng ba mẹ con họ bị đuổi ra ngoài. Có lẽ gia đình đó đã muốn làm vậy từ lâu, chỉ là chị ấy không nhận ra thôi.
Ngày đó, chị ấy nghe thấy ba chồng mắng chửi thậm tệ, trong lòng muốn đi tìm cái chết, nhưng nghĩ đến con gái, chị ấy lại mạnh mẽ đứng lên. Chỉ là chị ấy không biết phải sống tiếp thế nào cùng hai đứa con thơ.
Khi chị ấy tuyệt vọng nhất, Ôn Độ đã xuất hiện.
Chính cậu đã mang lại cho chị ấy hy vọng để tái sinh.
Cậu chính là ánh sáng trong cuộc đời của ba mẹ con họ.
Trừ khi chị ấy trở thành gánh nặng cho Ôn Độ, nếu không chị ấy sẽ không rời khỏi cậu.
Hoàng Lập Đạt không biết Triệu Hiểu Phi nghĩ gì, gã bước sang một bên, chặn đường chị ấy. “Chị dâu, tôi cho phép cô đến công trường của tôi làm việc, mỗi tháng cho cô năm mươi đồng. Công việc không cần cô làm, cô chỉ cần chỉ đạo người khác làm thôi. Điều kiện tốt như vậy, cô hãy nghĩ thử xem?”
“Không cần, tôi thấy hiện tại rất tốt rồi.”
Triệu Hiểu Phi vịn xe định đi sang bên, không ngờ Hoàng Lập Đạt lại rất đáng ghét, rõ ràng là không định để chị ấy đi.
“Chị dâu, cô thực sự không muốn nghĩ lại sao?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");