Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Chương 236




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bên ngoài còn có một cái nồi lớn, khi cần nước nóng thì đun nước, ai muốn dùng nước thì lấy.

Nhà vệ sinh cũng cần làm thêm hai cái, không thì không đủ dùng.

Phía nữ cũng phải có riêng một cái.

Ôn Độ suy nghĩ như vậy, ăn xong rồi gọi vài công nhân đến đào hố làm nhà vệ sinh.

Triệu Kiến Đông thì dẫn công nhân đến công trường.

Trên đường đi, Triệu Kiến Đông gặp Hoàng Lập Đạt, Hoàng Lập Đạt nhìn đám công nhân đi sau anh ấy, sắc mặt trở nên kho" coi.

Gã liền đi tìm Hoàng Hiểu Vĩ: “Chuyện gì vậy? Sao bọn nó lại có nhiều công nhân thế? Chẳng phải những công nhân ở gần đây đều bị tao mời về hết rồi sao?”

Hoàng Hiểu Vĩ luôn theo dõi Ôn Độ, nghe vậy liền nói: “Ông chủ của bọn họ đã về rồi! Chính là người đã được 5 vạn từ một đơn hàng đấy. Anh không biết cậu ta giỏi đến thế nào đâu, hôm qua mới tới, đã mua căn nhà ma đó rồi. Không biết cậu ta kéo từ đâu về được hơn hai mươi người. Công trình của họ cũng bắt đầu rồi.”

“Ai bán căn nhà ma cho cậu ta thế?” Hoàng Lập Đạt mặt đen lại, hỏi.

“Thúc công.”

Chỉ có một người mà họ có thể gọi là thúc công trong thôn.

Hoàng Lập Đạt mặt mày tối sầm chửi: “Lão già vô dụng, suốt ngày không làm việc nghiêm chỉnh, chỉ biết làm chuyện vớ vẩn. Ông ta quân chuyện này làm gì?”

“Không biết, hình như là có giao tình gì đấy. Hôm qua vì chuyện này, còn chỉ vào mũi em mắng cả ngày.”

“Mày đi lôi kéo người về cho tao, tao muốn xem không có công nhân thì nó lấy gì mà làm việc. Khi đó công trình đó chắc chắn là của tao.” Hoàng Lập Đạt dựa vào mối quan hệ gia đình để tìm việc, nhờ đó mới sắp xếp được công nhân.

Gã chỉ chờ Ôn Độ phải nhả tiền ra, rồi gã sẽ cướp lấy công trình đó, khi đó năm vạn đồng sẽ thuộc về gã.

Tiền lương công nhân cũng có thể giảm bớt.

Gã có thể kiếm được không chỉ là năm vạn đồng!

Nhà Hoàng Lập Đạt dù có điều kiện tốt, nhưng cũng không có được một vạn đồng.

Năm vạn đồng là số tiền hấp dẫn rất lớn đối với gã.

Ôn Độ còn không biết có người đang nhòm ngó công trình của mình, cậu chỉ vài công nhân biết đào hố vệ sinh, làm mấy cái nhà vệ sinh tạm thời theo yêu cầu của mình, rồi đi đến công trường.

Lần này Thiết Tỏa không đi, cậu ta ở nhà trông chừng ba người phụ nữ.

Khu vực ven biển yêu cầu rất nhiều khi xây dựng nhà xưởng, như chịu lửa, chịu mòn, còn phải làm tốt hệ thống chống thấm và thoát nước, cũng như thiết kế chống bão.

Nếu không, khi bão đến kèm theo mưa lớn, dù nhà xưởng không bị đổ, vẫn phải ngăn nước làm ngập nhà xưởng và kho hàng.

Nếu không, tổn thất sẽ không thể cứu vãn được.

Ôn Độ là một kiến trúc sư có tâm và một người quản lý xây dựng đáng tin cậy, mỗi loại vật liệu đều do cậu lựa chọn cần thận.

Làm quản lý xây dựng, cái quan trọng là danh tiếng.

Trong tương lai, sẽ có nhiều người tìm đến cậu, chứ không phải cậu phải chạy đi tìm người khác.

Ngành xây dựng sau này cạnh tranh rất lớn, Ôn Độ cần phải sớm tạo dựng danh tiếng cho mình.

Ôn Độ Gọt Triệu Kiến Đông đến: “Phải chú ý kỹ chỗ này, nếu không đạt thì bảo họ làm lại, tuyệt đối không được qua loa.”

“Anh biết rồi. Anh sẽ ở đây giám sát, em cứ yên tâm!”

Triệu Kiến Đông vội đảm bảo.

Ôn Độ nói: “Em biết anh muốn đẩy nhanh tiến độ, nhưng một ngày làm việc đạt yêu cầu còn hơn là phải làm lại do không đạt yêu cầu, việc này càng mất thời gian hơn.”

Triệu Kiến Đông lập tức dập tắt suy nghĩ đó.

Ôn Độ đi một vòng, xác nhận không có vấn đề lớn, rồi an tâm đi tuyển người.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.