Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Chương 234




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Triệu Kiến Đông biết có công nhân mới, kéo Ôn Độ ra một góc nói khẽ: “Anh vừa mua giường về, nhờ chủ tiệm mang đến. Anh còn định mua quạt điện. Nhưng anh lại đến đúng nơi Hoàng Lập Đạt làm việc.”

“Hoàng Lập Đạt?”

“Chính là kẻ cướp công nhân của chúng ta. Gã làm việc ở xưởng quạt điện, anh đặt mua hai chiếc quạt, ra ngoài thì bị người ta kéo vào hẻm đánh. Họ cảnh cáo anh phải đi ngay, nếu không lần nào gặp anh thì sẽ đánh anh lần đấy.”

Triệu Kiến Đông vốn là người mạnh mẽ, chưa từng bị ai đánh như vậy.

Nhưng anh ấy không dám phản kháng.

Vì sợ gây rắc rối cho Ôn Độ.

Mặt Ôn Độ tối sầm, biết rõ phép vua thua lệ làng, nếu không cậu đã không mua căn nhà này.

“Anh ra ngoài ngồi một lát đi, em đi mua thuốc cho anh.” Ôn Độ vào nhà lấy cơm cho Triệu Kiến Đông, sau đó ra ngoài mua thuốc.

Triệu Hiểu Phi đang làm việc, hoàn toàn không chú ý đến em trai.

Chị ấy thấy em trai nói chuyện với Ôn Độ, tưởng họ đang bàn việc nghiêm túc nên không qua quấy rầy.

Nhờ vậy, Triệu Kiến Đông đã thoát khỏi rắc rối.

Thiết Tỏa nhìn thấy có điều không ổn, chờ khi Ôn Độ ra ngoài, cậu ta nhanh chóng đi theo.

Khi đi qua Triệu Kiến Đông, cậu ta lén liếc qua thì thấy vết thương trên mặt anh ấy, lập tức chạy ra ngoài.

“Anh, cần em giúp gì không?”

Ôn Độ nhìn Thiết Tỏa hỏi: “Cậu muốn giúp thế nào?”

“Gây chút thiệt hại cho họ!” Ý của Thiết Tỏa rất rõ ràng.

Ôn Độ liền vỗ mạnh vào đầu cậu ta: “Từ nay về sau đừng nảy sinh ý nghĩ như vậy nữa, hiểu chưa? Nếu không thì cậu lăn đi chỗ khác đi! Chỗ của tôi không chứa cặn bã của xã hội.”

Thiết Tòa nhanh gật đầu: “Em biết rồi, anh! Em nhớ kỹ rồi! Anh yên tâm, nếu không có sự cho phép của anh, em tuyệt đối không làm mấy chuyện trộm cắp đó đâu.”

“Cậu tự hiểu là tốt.”

Ôn Độ đến bệnh viện mua thuốc trở về, thấy người đang đứng lấp ló gần đó, liền nói nhỏ với Thiết Tỏa: “Từ mai, em theo Đại Ni và Tiểu Ni đi học. Đưa hai em ấy đến cổng trường rồi hãy đi, tan học thì đón hai em ấy về cùng.”

Ôn Độ thật sự lo sợ, sợ bọn người kia không kiêng nể gì, sẽ làm chuyện gì đó nguy hiểm cho người bên cạnh cậu.

“Anh, anh thật sự cho em đi học sao?”

Mắt Thiết Tỏa đỏ hoe.

“Tôi đã nói cho cậu đi học là sẽ cho đi học, cậu nghĩ tôi nói đùa sao?” Ôn Độ là người luôn giữ lời.

Thiết Tỏa dùng tay áo lau nước mắt: “Anh, từ nhỏ đến giờ, anh là người đầu tiên đối xử tốt với em như vậy. Sau khi ba em mất, em giống như cỏ, ai cũng có thể dùng hai chân chà đạp, ai cũng chê bai. Em tưởng cuộc đời em sẽ như vậy mãi.”

“Không đâu.”

Dù không gặp cậu, Mạnh Lương cũng là một người tốt.

Mạnh Lương là anh hùng.

“Sao mà không được?” Thiết Tỏa nói: “Em đi theo bọn họ, không biết sau này sẽ trở thành người như thế nào. Chắc chắn họ sẽ không cho em đi, em đoán muốn trốn thoát chắc chắn sẽ tốn nhiều thời gian, nên định dần chiếm được lòng tin của họ rồi mới có cơ hội chạy thoát, cũng có khi còn mất cái nửa mạng.”

Ôn Độ: “...”

Làm sao để nói với Mạnh Lương rằng tất cả những gì cậu ta đoán đều đúng đây?

“Sau này cậu hãy học hành chăm chỉ. Bây giờ cậu có thể thi đại học rồi. Chờ vài ngày nữa, khi trường học khai giang, tôi sẽ tìm giáo viên. Để cậu học ở đây, khi đó sẽ chuyển hộ khẩu của cậu vào gia đình chúng tôi, sau này cậu sẽ là người địa phương. Học thêm tiếng địa phương. Còn nữa, cậu định học từ lớp mười hay thi đại học luôn?”

“Thi đại học!”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.