Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Chương 233




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); tùy chỉnh  

"Ông chủ đã nói, nếu có việc gì thì nói với anh ấy. Bình thường làm việc thì làm cho tốt, nhưng không được làm quá giờ. Mọi người phải đảm bảo nghỉ ngơi đủ để bảo đảm sức khỏe cho bản thân."

Chữ Tinh Thần nói xong nhìn qua tất cả công nhân và hỏi: "Mọi người nhớ chưa?"

Mọi người đều gật đầu.

"Từ nay tôi sẽ làm một bảng ghi chép, giờ nào đi làm, giờ nào tan ca, làm thêm bao nhiêu giờ, tôi sẽ ghi chép rõ ràng. Các anh không cần lo lắng về việc đã làm bao nhiêu việc mà quên, không nhận được lương."

Chiêu này của Chữ Tinh Thần đã chiếm được cảm tình của mọi người.

Những người khó chịu ban đầu nghe xong cũng hiểu vì sao ông chủ chọn anh ấy làm trưởng

nhóm.

Anh ấy có tài năng!

Chữ Tinh Thần không chỉ muốn làm một tổ trưởng.

Anh ấy muốn đi cùng ông chủ lâu dài.

Ôn Độ không biết rằng có người muốn làm việc với mình lâu dài, lúc này cơm đã gần chín.

"Thiết Tỏa, gọi mọi người ra ăn cơm. Nói với họ tự mang bát ra ăn rồi tự rửa."

Nếu không, nhiều chén đũa như vậy, mỗi ngày rửa ba lần sẽ làm mệt chết chị Hiểu Phi và những người khác mất thôi.

"Được, em sẽ đi gọi mọi người ngay."

Thiết Tỏa nói rồi đi gọi công nhân ra.

Nhiều công nhân có hoàn cảnh gia đình rất kho" khăn.

Họ phát hiện món ăn của ông chủ có cả thịt, ai cũng ngạc nhiên.

Triệu Hiểu Phi cầm muỗng múc cơm cho mọi người.

"Mọi người đừng vội, ai cũng có phần. Trong nồi còn có canh, ai muốn uống canh thì có thể uống một chút cho ấm bụng."

Lúc này, Triệu Hiểu Phi đã quen tay.

Chị ấy đã tính toán, sau khi mọi người ăn xong, cơ bản không còn thừa nhiều.

"Sau này, mọi người ăn bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu. Nếu không đủ thì nói trước. Lần sau nấu cơm, tôi sẽ nấu thêm."

Vừa nói xong, có công nhân nói: "Tôi ăn nhiều, ngày mai chị phải nấu thêm."

"Được, còn ai nữa không?"

"Tôi cũng ăn nhiều."

"Tôi nữa! Tôi cũng ăn nhiều."

Triệu Hiểu Phi biết thời buổi này, mọi người đều thiếu chất, nên ăn rất nhiều.

Chị ấy đã chuẩn bị rất nhiều, nhưng vẫn không đủ.

"Được rồi! Tôi đã ghi lại, ngày mai sẽ đầy đủ món hơn.”

Công nhân đồng loạt hoan hô.

Mọi người ăn xong, xếp hàng rửa chén.

Ôn Độ đứng bên nói: "Ngày mai phải dậy lúc 6 giờ sáng. Mọi người ăn sáng xong thì lên công trường làm việc, có dậy được không?"

"Dậy được, dậy được! Ở nhà chúng tôi đã dậy từ 5 giờ rồi."

Hầu hết công nhân đều nói vậy.

Ôn Độ gật đầu.

"Được, ngày mai mọi người dậy đúng giờ rồi đi ăn sáng xong hãy làm."

Ôn Độ nhìn công nhân đi về, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm.

Muốn đẩy nhanh tiến độ, chừng này người là không đủ.

Cậu cũng không biết ngày mai có thể tìm thêm người không.

Ôn Độ hơi lo lắng.

Đúng lúc này, Triệu Kiến Đông bước vào từ ngoài, Ôn Độ nhìn anh ấy một cái, cậu nhíu mày, gương mặt trở nên nghiêm nghị.

“Chuyện gì xảy ra thế?”

Ôn Độ biết khả năng võ nghệ của Triệu Kiến Đông, giờ nhìn thấy anh ấy đi cà nhắc như thế, lập tức cau mày thấp giọng hỏi.

Triệu Kiến Đông nói khẽ: “Không sao đâu, chỉ là trượt ngã một chút, em không cần lo.”

“Không cần lo? Anh tự soi gương mà xem, anh nghĩ anh có thể tin vào lời mình nói sao?” Ôn Độ hạ giọng, không muốn để công nhân nghe thấy.

“Em đã tuyển được hơn hai mươi công nhân, có chuyện gì thì chúng ta cũng không cần sợ làm phật lòng người trong thôn đâu. Anh cứ nói thẳng ra đi.”

Triệu Kiến Đông ngạc nhiên nhìn Ôn Độ: “Em đã tuyển được người rồi sao?”

“Đúng, vậy nên chuyện này là sao?”

Ôn Độ biết có người gây khó dễ cho mình, nhưng nếu vấn đề này không được giải quyết, dù có mời được công nhân thì cũng không thể làm lâu dài.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.