Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Chương 225




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sắp đến Sở Thành rồi.

Ôn Độ đánh thức Thiết Tỏa, "Đi rửa mặt rồi đến đây ăn cơm."

Thiết Tỏa vẫn còn lơ mơ, mơ màng đi rửa mặt, rồi trở lại ngồi trước mặt Ôn Độ, nhìn Ôn Độ không chớp mắt.

Ôn Độ hỏi: "Sao thế? Không nhận ra tôi nữa à?"

"Không phải, chỉ là em cảm thấy kho" tin." Cậu ta thực sự đã thoát khỏi đám người của anh Hổ.

"Ngày tháng tốt lành còn ở phía sau."

Hai người ăn cơm xong, Ôn Độ lại đưa cho Thiết Tỏa một quả táo.

Đồ bà nội mang cho cậu gần như đều đã ăn hết.

Túi vải của Ôn Độ hầu như trống rỗng.

Xách trên tay rất nhẹ.

Tàu hỏa cũng đã đến nơi.

Ôn Độ đứng dậy: "Đi thôi, xuống tàu."

Thiết Tòa theo sau Ôn Độ, hai người đổi xe để đến căn nhà mà Ôn Độ thuê.

Ôn Độ nhìn cánh cửa đóng chặt, lấy chìa kho"a ra, phát hiện cửa không mở được.

Sắc mặt cậu hơi trầm xuống.

Thiết Tỏa rất biết quan sát sắc mặt, im lặng đứng bên cạnh.

Ôn Độ lại đến nhà của Uông Bình, phát hiện khóa cửa cũng đã bị đổi. Lòng Ôn Độ không ngừng trầm xuống. Cậu cố giữ bình tĩnh, đến thẳng công trường tìm người.

Khi đến nơi, Ôn Độ không dám tin vào mắt mình.

Mới mấy ngày không gặp Triệu Kiến Đông, anh ấy đã thay đổi hoàn toàn.

Không chỉ anh ấy, ngay cả Triệu Hiểu Phi cũng vậy, trông cả hai như vừa ra khỏi trại tị nạn. Đại Ni và Tiểu Ni đang giúp đỡ công việc trên công trường, còn những công nhân khác thì không thấy bóng dáng ai.

"Anh Đông!"

Triệu Kiến Đông đang làm việc nghe thấy giọng của Ôn Độ, lập tức quay đầu lại, người đàn ông cao lớn tức khắc đỏ mắt.

Anh ấy lau nước mắt, cố nở nụ cười, nhưng cười trông còn khó coi hơn cả khóc.

"Tiểu Độ, cuối cùng em đã trở về!"

Triệu Kiến Đông không dám tin mình đã trải qua tết vừa rồi như thế nào.

Ôn Độ bước tới, hỏi Triệu Kiến Đông: "Những người khác đâu?"

"Những người khác đều đi làm việc dưới trướng người khác rồi. Tiểu Độ, anh có lỗi với em, anh không giữ được người lại. Em mắng anh đi!" Triệu Kiến Đông rất muốn quỳ xuống trước mặt Ôn Độ.

Anh ấy cảm thấy mình không còn mặt mũi nào gặp Ôn Độ.

Triệu Hiểu Phi và hai cô con gái thấy Ôn Độ cũng không dám lại gần, đứng bên cạnh lo lắng nhìn cậu. Điều này khiến Ôn Độ nhớ ngay đến lần đầu tiên cậu gặp họ.

Ôn Độ nhíu mày, trầm giọng nói: "Về rồi nói sau."

Cậu vừa định quay người thì cánh tay bị Triệu Kiến Đông giữ lại, Triệu Kiến Đông ngập ngừng nói: "Tiểu Độ, căn nhà đó, người ta không cho chúng ta thuê nữa."

"Tại sao?" Ôn Độ nhíu mày.

Triệu Kiến Đông cười khổ: "Có người nói chúng ta là người ngoại tỉnh, không muốn cho chúng ta thuê."

"Vậy mấy ngày nay các anh ở đâu?"

Lòng Ôn Độ không ngừng trầm xuống, nhìn theo hướng chỉ của Triệu Kiến Đông, liền thấy một nơi ngoài trời, có chăn chiếu.

Cậu lạnh mặt nói: "Anh ở đây đã đành, còn bọn trẻ thì sao? Em đi giải quyết chỗ ở trước. Thiết Tỏa, cậu ở lại đây đợi với anh Đông."

Nói xong, Ôn Độ liền đi ra ngoài.

Triệu Kiến Đông đuổi theo, nói với Ôn Độ: "Tiểu Độ, em đừng đi. Đi cũng không thuê được nhà đâu."

"Ai nói em thuê?"

Ôn Độ cười lạnh.

Mặc kệ kẻ nào phía sau muốn dạy dỗ cậu, cậu đều sẽ không để đối phương được như ý.

Ôn Độ từ công trường đi ra, trực tiếp tìm đến chỗ ông lão đã mua đất. Ông ấy đó đang tắm nắng bên ngoài, rõ ràng là vẫn nhận ra Ôn Độ, thấy Ôn Độ đến còn tưởng cậu đã hối hận, muốn đòi lại tiền từ ông ấy.

Ông ấy còn định bỏ chạy.

Ôn Độ sao có thể để ông ấy chạy được?

Ôn Độ tiến lên cười nói: "Chào ông, chúc ông năm mới muộn!"

"Ừ, chào. Năm mới vui vẻ!"

Ông lão lại muốn lần đi.

Ôn Độ nhìn ra ý định của ông lão, liền nói thẳng: "Ông ơi, cháu hỏi ông chuyện này nhé! Thôn mình có ai bán nhà không? Cháu muốn mua một căn."

Ông lão quay lại hỏi Ôn Độ: "Cậu muốn mua nhà?"

"Dạ, đúng. Cháu đã mua đất rồi, mua thêm nhà nữa chẳng phải là chuyện bình thường sao?"

"Có lý." Ông lão nói, "Số thằng nhóc cậu được đấy, trước Tết đúng thật là có người muốn bán nhà, tiếc là không bán được."

"Ông ơi, nhà ở đâu ạ? Ông có thể dẫn cháu đi xem không?"

Ông lão đứng dậy nói: "Đi thôi."

Mười mấy phút sau, Ôn Độ mặt không cảm xúc đứng trước căn nhà mà cậu đã thuê trước đó, vẻ mặt chủ nhà trông rất lúng túng.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.