(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Cậu đi đâu?" Ôn Độ hỏi cậu ta.
Thiết Tỏa lắc đầu nói: "Em định trốn đi, đợi khi bọn họ đi xuống hết rồi, em sẽ xuống ở ga gần trạm cuối nhất, rồi đi bộ đến trạm cuối."
Cậu ta không có tiền mua vé, cậu ta đã trốn vé lên tàu.
Ngồi đến ga cuối có thể sẽ không ra được, chỉ có thể xuống ở các ga giữa đường.
Khi Ôn Độ đi ngang qua Thiết Tỏa, cậu nói: "Đi theo."
Thiết Tòa không thể tin, ngẩng đầu lên, cuối cùng vui mừng đi theo.
"Lát nữa cậu đi đến chỗ nhân viên tàu mua thêm vé." Khi vào trong toa, Ôn Độ lấy ra hai quả trứng gà đưa cho Thiết Tỏa, cậu biết thằng nhóc này chắc chắn chưa ăn gì.
"Không không không, em không ăn trứng đâu."
Thiết Tỏa miệng thì nói không ăn, nhưng mắt không rời khỏi quả trứng.
"Nếu cậu muốn đi theo tôi, cho cậu cậu cứ ăn đi." Ôn Độ lại lấy dưa muối và bánh rán ra, chia cho Thiết Tỏa hai cái, "Mau ăn đi, ăn xong thì ngủ ở giường nằm bên cạnh."
Thiết Tỏa ăn bánh rán, nước mắt rơi lã chã.
"Không ngon à?"
Ôn Độ biết nguyên nhân là gì, cố ý trêu cậu ta.
Thiết Tỏa vội lau nước mắt, lắc đầu. "Ngon lắm, lúc ba em còn sống, em đã ăn qua rồi. Sau khi ba em chết thì em không còn ăn được nữa."
"Mẹ cậu đâu?"
"Đi bước nữa rồi." Thiết Tỏa có vẻ khó xử, sau một hồi mới nói tiếp, "Thực ra là chạy theo người khác. Vì chuyện này, người trong làng đều cười nhạo ba em. Ba em đưa em đến thị trấn sống, không ngờ bệnh của ông ấy trở nặng rồi qua đời."
"Sau này cậu đi theo tôi, muốn ăn gì thì ăn." Ôn Độ dùng cốc của mình rót cho Thiết Tỏa một cốc nước nóng, "Ăn từ từ, uống nước đi."
Thiết Tỏa suýt bị nghẹn, phải uống vài ngụm nước mới ổn.
Ăn xong, Thiết Tỏa tự giác dọn dẹp bàn ăn.
"Anh, cái gì em cũng có thể làm, còn ăn ít nữa, chắc chắn sẽ nghe lời anh. Chỉ cần anh không bắt em làm những việc trái với lương tâm, em sẽ làm tất cả."
Thiết Tỏa bày tỏ lòng trung thành với Ôn Độ.
Ôn Độ tựa vào gối, hỏi cậu ta: "Cậu từng đi học chưa?"
Thiết Tỏa gật đầu: "Có học ạ. Ba em nói đọc sách có thể thay đổi số phận của con người. Giống như nhà nông ngày xưa, chỉ cần thi đỗ tú tài, cuộc sống trong gia đình sẽ tốt hơn rất nhiều."
"Đến Sở Thành, cậu sẽ đi học."
Ôn Độ định gửi Thiết Tỏa đi học, đợi đến khi cậu ta thi đỗ đại học là số phận của cậu ta sẽ có thể thay đổi.
Thiết Tỏa không ngờ Ôn Độ lại để mình đi học.
"Anh, em..."
"Làm việc trong nhà máy, lương luôn chỉ có chừng ấy, mà lại còn rất mệt. Học đại học, sau này làm giáo viên, làm bác sĩ, làm cái gì cũng được, không cần lao động khổ cực."
Thiết Tỏa không kìm được, nước mắt chảy ra, khóc như một đứa trẻ ngốc nghếch.
Ôn Độ thở dài, nhưng khóe miệng lại khẽ cong lên.
Cậu rất vui vì mình có thể thay đổi số phận của một người. Còn thay đổi số phận của nhiều gia đình.
Bởi vì những kẻ cặn bã xã hội đó đã hại rất nhiều người, đủ để tất cả bọn chúng bị xử tử hình. Còn về những nạn nhân về sau của kiếp trước, đều là những người mà cậu vô tình cứu được. Thật tốt!
Thật tốt quá!
Ôn Độ nhắm mắt lại bắt đầu ngủ.
Thiết Tỏa không ngờ Ôn Độ lại tin tưởng mình đến thế, cứ vậy mà ngủ luôn.
Nhưng Thiết Tỏa lại không dám ngủ, sợ rằng sau khi mình tỉnh dậy, phát hiện ra đây chỉ là một giấc mơ.
Cậu ta cứ ngồi ngây ra, nhìn ra ngoài cửa sổ tàu hỏa.
Đột nhiên, Ôn Độ nói: "Mau ngủ đi, không thì cậu không chịu nổi đâu."
Thiết Tỏa ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Tàu hỏa rất ồn ào.
Tiếng kêu "keng keng" liên tục, chỉ có người mệt lắm mới có thể ngủ say được.
Khi Ôn Độ mở mắt ra, Thiết Tỏa vẫn đang ngủ, cậu không động đậy, cứ nằm im lặng. Cậu biết Thiết Tỏa ngủ rất nông, nếu cậu cử động thì nhất định Thiết Tỏa sẽ tỉnh.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");