(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); tùy chỉnh
Thiết Tỏa cầm trong tay một xấp tiền lớn. Lớn đến chừng này, cậu ta chưa từng thấy nhiều tiền như vậy.
Với số tiền này, cậu ta có thể không lo lắng vấn đề ăn uống trong hai năm.
Nếu là một phút trước, chắc chắn cậu ta không nỡ trả lại số tiền này cho Ôn Độ. Lúc này, cậu ta vuốt ve số tiền, cần thận cảm nhận cảm giác của tiền trong tay, rồi kiên định trả tiền lại cho Ôn Độ.
“Anh, em không thể lấy tiền của anh.”
Khi Thiết Tỏa đưa tiền qua, cậu ta không muốn buông tay. Cuối cùng, cậu ta nhắm mắt lại, nhét tiền vào tay Ôn Độ.
“Không định lấy nữa sao?”
Ôn Độ cảm thấy hơi bất ngờ.
Thiết Tòa gật đầu, không nhìn số tiền trong tay Ôn Độ, tầm mắt ra ngoài cửa sổ tàu.
“Ba em nói, quân tử yêu tiền, lấy phải có đạo. Khi anh Hồ thu nhận em, là vì khả năng mở khoá của em. Họ nói với em rằng, họ đều là quân tử leo xà nhà, tuyệt đối sẽ không làm những việc trộm gà trộm chó, đều làm chuyện chính đạo.”
“Em đã tin. Sau khi em theo họ về, phát hiện họ không chỉ làm những việc trộm gà trộm chó, mà còn làm không ít chuyện hại trời hại đất.”
“Em muốn đi nhưng lại không đi được, họ tìm người theo dõi em, bắt em dạy họ kỹ thuật mở khóa. Em cố ý chỉ dạy họ kỹ năng cơ bản, giả vờ như một lòng với họ. Như vậy em mới có thể đợi được đến bây giờ.”
Cậu ta vẫn luôn muốn chạy trốn, nhưng căn bản không chạy nổi.
Ôn Độ nghe mấy lời này xong cứ cảm thấy quen quen, hình như cậu đã nghe qua ở đâu đó.
Cậu vừa định đưa tiền cho Thiết Tỏa, đột nhiên ngẩng đầu, "Cậu họ gì?"
"Mạnh."
Thiết Tỏa ngơ ngác nhìn Ôn Độ.
Ôn Độ chợt nhớ ra tại sao mình lại thấy câu chuyện này quen thuộc đến vậy.
Bởi vì kiếp trước, cậu từng đọc trên báo.
Lúc đó, cậu vừa được Cửu gia nhặt về không lâu, trên báo đưa một tin tức chấn động toàn xã hội.
Thành phố Lạc phá được một vụ án hình sự trọng đại.
Một nhóm cặn bã xã hội mất nhân tính, suốt mười năm qua, giết hại nhân dân, tàn hại phụ nữ, ngay cả trẻ em cũng không tha, hành vi độc ác đến mức cả trời đất căm phẫn.
Nghe nói, là do một người trong nội bộ của bọn chúng tố cáo.
Người đó liều mạng giao tất cả bằng chứng cho cơ quan có thẩm quyền, người tố cáo đã bỏ vào trụ sở chính, cậu ta không có đôi chân, chỉ còn một con mắt, mỗi bàn tay chỉ còn hai ngón. Vết sẹo trên mặt từ trán xuống cằm, trông thấy ghê người.
Lúc đó khi phóng viên nhìn thấy cậu ta, dù đã chuẩn bị tâm lý, vẫn bị dọa cho một phen.
Nửa năm sau, khi những kẻ tội ác tày trời đó bị xử tử hình theo pháp luật, cậu ta mỉm cười chọn cách tự sát.
Và người đó họ Mạnh.
Tên là Mạnh Lương.
"Tên đầy đủ của cậu là gì?" Ôn Độ mãi sau mới tìm lại được giọng nói của mình.
Thiết Tỏa thành thật nói: "Mạnh Lương. Lương trong lương tâm, ba em nói, làm người phải có lương tâm."
Ôn Độ không ngờ kiếp này bởi vì mình mà Mạnh Lương lại tố cáo những người đó sớm như vậy. Chẳng trách cậu ta lại sợ hãi đến thế, chẳng trách Mạnh Lương bám lấy mình, tất cả đều là vì Mạnh Lương không dám.
Chỉ có lúc này, bên cạnh cậu không có ai khác.
Bởi vì Hầu Tử đã bị Ôn Độ tống vào tù.
"Cậu không cần tiền thì định làm gì?" Ôn Độ không thể tiếp tục thờ ơ với đứa trẻ trước mặt.
Thiết Tỏa lấy hết can đảm nói: "Anh, em muốn đi theo anh. Em là cô nhi, trong nhà không còn ai nữa. Bây giờ em tố cáo những người này, em không thể quay lại được nữa."
Như vậy sẽ không còn đường sống.
Cậu ta không muốn chết.
"Em Muốn đường đường chính chính làm người."
Cho dù Thiết Tỏa không phải là Mạnh Lương kiếp trước, Thiết Tỏa của kiếp này cũng xứng đáng được cậu kéo lên.
"Anh có thể dẫn em theo không?"
Thiết Tỏa không dám nhìn Ôn Độ, đợi mãi cũng không nghe Ôn Độ nói gì, bèn định quay về.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");