(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lời chưa dứt, người đã chạy đi.
“Thứ vô dụng!”
Hầu Tử chửi một tiếng, tiếp tục bước vào bên trong. Gã ta nhìn sang bên trái trước, vừa định quay đầu nhìn sang bên phải thì cảm thấy cơn đau từ cổ ập đến, như bị ai đó giữ chặt.
“Chết tiệt!”
Hầu Tử mắng chửi một câu, ánh dao trong bàn tay lóe sáng lên, cố gắng dùng dao rạch mặt
người phía sau.
Nhưng gã ta đã sai lầm khi đánh giá thấp chiều cao của Ôn Độ, đầu gối Hầu Tử bị Ôn Độ đập mạnh khiến gã ta ngã nhào xuống đất. Nhân lúc Ôn Độ buông tay, Hầu Tử lăn tròn cố gắng chạy thoát.
Ôn Độ làm sao có thể để gã ta trốn thoát được, một chân đạp lên lưng Hầu Tử, dùng lực ấn mạnh hai bên động mạch cổ, sau năm giây, cả người Hầu Tử lập tức mềm nhũn.
Ôn Độ đã khiến gã ta bất tỉnh, thò đầu nhìn ra bên ngoài.
Hành lang yên tĩnh, không một bóng người.
Cậu lấy ba lô đeo lên, kéo theo Hầu Tử đang bất tỉnh đi tìm nhân viên tàu.
Nhân viên tàu nhìn thấy Ôn Độ kéo theo một người, tưởng đó là bạn của cậu.
“Đồng chí, bạn của cậu bị làm sao vậy? Có cần giúp đỡ gì không?”
“Vâng, tôi cần giúp đỡ. Kẻ này là một tên trộm.” Ôn Độ thả Hầu Tử xuống đất.
“Gã ta đến để trả thù tôi. Năm ngoái, khi tôi đi tàu, anh trai gã ta đã cố gắng trộm tiền của tôi, bị tôi bắt được. Sau đó được những người đi cùng xe đã giúp đỡ tôi bắt giữ gã ta lại rồi giao cho cảnh sát thành phố.”
“Gã ta luôn ghi hận tôi, lần này cả băng nhóm của gã ta phát hiện tôi trên chuyến tàu này, không ngừng tìm kiếm tôi.”
“Ban đầu tôi ngồi ở toa ghế cứng, bây giờ đã đổi sang toa mềm. Nửa đêm gã ta ở ngoài phá khóa cửa chỗ tôi, tôi và gã ta xảy ra xô xát, vô tình khiến gã ta bất tỉnh.”
Nhân viên tàu nhìn Hầu Tử nằm như con chó chết, cảm thấy chuyện này không giống như vô tình chút nào.
“Anh đợi chút, tôi sẽ gọi cảnh sát tàu đến.”
Cảnh sát tàu đến rất nhanh, vừa nhìn thấy Hầu Tử liền nhận ra đây là tên trộm chuyên hoạt động trên đường sắt.
“Làm sao cậu bắt được gã ta thế?” Cảnh sát hỏi Ôn Độ.
Ôn Độ lại kể lại những gì đã nói với nhân viên tàu một lần nữa.
Vẻ mặt của cảnh sát tàu sắt rất nghiêm trọng: “Băng nhóm này có tính lưu động rất cao, hơn nữa còn có người hỗ trợ đằng sau. Lực lượng cảnh sát của chúng tôi rất ít, muốn bắt hết bọn chúng cần nhiều cảnh sát.”
“Hơn nữa, bọn chúng rất xảo quyệt, không có chứng cứ thì chúng tôi dù bắt được cũng không giam lâu được.”
Ôn Độ lập tức lấy ra năm ngàn đồng từ trong người mình ra, đặt lên người Hầu Tử.
“Đồng chí, đây là số tiền gã ta trộm của tôi.” Nói xong, Ôn Độ cúi xuống, lấy ra mấy con dao từ người Hầu Tử: “Đây là công cụ gây án của gã ta, gã ta đã dùng cái này đe dọa tôi đưa tiền.”
Cảnh sát: “...
Ôi chao, ra ngoài mang theo nhiều tiền như vậy, bảo sao bị trộm nhắm tới.
“Hơn nữa, tôi còn nghi ngờ bọn chúng trốn vé, không chỉ trốn vé mà còn có thể sản xuất và bán vé giả.”
Cảnh sát nhìn thấy Ôn Độ lấy ra một xấp vé từ người trộm, anh ấy cầm lấy vài tờ vé kiểm tra kỹ.
Những tên trộm này thật quá táo tợn, chuẩn bị còn rất đầy đủ.
Vé tàu giả gần như thật.
“Cảm ơn cậu, đồng chí. Cậu đã giúp chúng tôi rất nhiều.”
Ôn Độ nói: “Đây là trách nhiệm của một công dân như tôi thôi mà.”
“Cậu cần qua đây để làm biên bản với tôi một chút.”
“Được.”
Ôn Độ đứng dậy đi sang bên cạnh.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");