Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Chương 218




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Không còn cách nào khác, đám người Hầu Tử đành phải rời đi.

Ôn Độ chờ một lát mới mở cửa, nhìn ra ngoài thấy đám người Hầu Tử đã biến mất.

Toa nằm khác với toa ghế cứng, chỉ cần đi tới chỗ rẽ là không nhìn thấy người đâu nữa. “Anh ơi, tôi muốn nâng cấp lên toa nằm.” Ôn Độ đưa vé của mình ra.

Nhân viên tàu nhìn qua rồi bắt đầu ghi chép: “Ừ, nếu muốn nâng cấp toa thì cần phải bổ sung vé."

“Được thôi.”

Ôn Độ lấy tiền ra bổ sung vé ngay lập tức.

Nhân viên tàu dẫn cậu đến toa nằm mềm.

Toa nằm mềm có môi trường rất tốt, còn có cửa riêng có thể khóa.

Lúc này toa nằm mềm rất ít người.

Ôn Độ ở một mình trong một toa, cậu khoá cửa từ bên trong, chọn một giường rồi nằm xuống.

Lúc này vẫn là buổi chiều, Ôn Độ lấy một quyển sách từ trong túi ra đọc.

Cậu đã đọc đọc xong sách giáo khoa trung học từ lâu.

Bây giờ cậu đang đọc sách giáo khoa cấp ba.

Tới lúc đó cậu sẽ tham gia kỳ thi tốt nghiệp trung học cơ sở ở nông trường Hồng Tinh, khi đỗ vào cấp ba, học bạ của cậu chắc chắn vẫn ở huyện. Cậu chỉ cần chuyển học bạ của mình lên Bắc Kinh trước kỳ thi đại học là được.

Còn một năm trung học cơ sở, ba năm cấp ba.

Ôn Độ có bốn năm để phát triển sự nghiệp của mình.

Thời gian vô cùng gấp rút.

Cậu không muốn lãng phí thời gian vào những việc vô ích.

Đừng nhìn bây giờ những tên trộm này đang rất hoành hành, nhưng chưa đầy hai năm nữa, những tên trộm này sẽ không còn tồn tại được nữa.

Bên ngoài không chỉ có một hai tên trộm, e rằng có tới cả mười mấy hai mươi tên.

Nếu chỉ có hai ba tên, Ôn Độ không cần nâng cấp lên toa nằm.

Đối phó hai ba tên còn được, mười mấy hai mươi tên thì tuyệt đối là chuyện viển vông.

Ôn Độ biết những người này sẽ không đi tàu lâu, hơn nữa họ không có vé, chắc chắn sẽ xuống tàu giữa chừng.

Chỉ cần qua đêm nay là sẽ an toàn.

Ôn Độ không uống nước để tránh đi vệ sinh nhiều.

Đến tối, Ôn Độ đói bụng.

Cậu mở túi ra thì thấy có hai cái đùi gà lớn, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh bà lén lút bỏ đùi gà vào túi cho cậu.

Ôn Độ vừa định gặm đùi gà thì nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài.

Cậu nhíu mày, đặt đùi gà xuống, nhẹ nhàng đi đến cửa.

Dán tại vào cửa.

Quả nhiên nghe thấy tiếng bước chân lạo xạo bên ngoài. Ngay sau đó có tiếng người nói chuyện.

“Thằng nhóc đó trông cũng không có tiền, không thể ở trong toa này được đâu nhờ?”

Người vừa nói có chất giọng rất non nớt, đoán chừng chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi.

Hầu Tử bực bội nói: “Đừng nói nhảm nữa! Mau tìm đi, lỡ nó trốn ở đây thì sao.”

Thiết Tòa bĩu môi, có vẻ không vui, nhưng không dám chọc giận Hầu Tử, chỉ đành nghe lời Hầu Tử.

Người trong nghề này hiếm khi vào khu vực toa nằm mềm.

Những người có thể ở toa nằm mềm thường là những người có thân phận.

Thiết Tỏa biết Hầu Tử vì không dám đắc tội với khách trong toa nên mới để cậu ta làm việc này.

Thiết Tỏa đi mở từng cửa toa.

Đi một vòng rồi cậu ta trở lại trước mặt Hầu Tử nói: “Toa này không có ai ở cả. Em không mở được cái cửa nào hết.”

Ôn Độ nghe thấy biết ngay là họ chưa từng ở toa nằm mềm, không hiểu gì về khu này.

Cửa toa nằm mềm nếu không có người ở thì sẽ khóa lại. Nếu có người ở thì hành khách sẽ khóa cửa từ bên trong.

Hầu Tử nghe thấy không có ai, giọng lớn hơn một chút.

“Mẹ kiếp! Thằng khốn đó đi đâu rồi? Người to như vậy sao lại có thể biến mất không chút dấu vết nào được chứ?”

Hầu Tử đã tìm khắp nơi này mấy lần rồi nhưng vẫn không tìm được người.

Thậm chí gã ta còn chặn cả cửa nhà vệ sinh.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.