Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Chương 216




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hôm sau.

Sáng sớm, bà Ôn dậy sớm đi chợ mua một con gà về, giết rồi hầm cả buổi sáng. Lại mua nhiều đồ khô cho vào túi vải, bên trong còn có bánh dầu.

Bánh dầu để nguội cũng rất ngon.

Bà còn luộc ba mươi quả trứng bỏ vào trong.

Ôn Độ xách túi, thấy có nhiều đồ bên trong, định lấy ra, bà Ôn nhất quyết không cho.

"Bà ơi, con thật sự không ăn hết nhiều đồ như vậy đâu. Để lại cho mọi người ở nhà ăn."

Bà Ôn lạnh mặt nói: "Ở nhà muốn ăn gì cũng có, con đừng lo cho chúng ta, chỉ cần chăm sóc tốt cho bản thân là được, đừng để gia đình lo lắng."

"Con chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho bản thân."

Ôn Độ không lấy đồ ra nữa, cậu lấy ra một hợp đồng, đặt trước mặt bà Ôn: "Bà ơi, mùa thu này, Đại Triệu giao lương thực của nhà mình đến đây. Việc này bà không cần lo, cũng không cần phải đích thân đi một chuyến."

Bà Ôn nói: "Không phải con đã nói chuyện này rồi sao? Bà biết rồi."

"Còn nữa, trong nhà có chuyện gì, bà cứ bảo ba đi tìm anh Tiểu Lục, anh Tiểu Lục không giải quyết được thì tìm Cửu gia. Con đã dặn dò rồi, bà không cần lo lắng chuyện nợ ân tình của bọn họ đâu.”

Rõ ràng sắp đi, Ôn Độ lại có chút không nỡ.

Cậu không muốn đi, nhưng không đi không được.

Cậu muốn em gái trở thành một công chúa vô tư, nếu bây giờ cậu không kiếm tiền, sau này em gái sẽ phải lo lắng vì tiền bạc. Cậu không muốn em gái trở thành người như vậy.

Buổi trưa, đùi gà được bà Ôn gói trong giấy dầu, lén bỏ vào túi áo Ôn Độ.

Bà dắt tay cháu gái, tiễn cháu trai đến đầu hẻm.

Ôn Độ nói với em gái: "Oanh Oanh phải chăm sóc bà, ở nhà chờ anh về. Đi học nếu không thích nghi, bị bạn bè bắt nạt, thì phải về nói với bà."

"Em biết rồi."

"Bà ơi, con đi đây."

Ôn Độ đeo ba lô, không quay đầu, đi về hướng ga tàu.

Từ đây đến ga tàu, chỉ cần hai mươi phút.

Ôn Oanh bước lên hai bước, rất không nỡ rời anh trai. Cô bé muốn đi theo cậu, nhưng tay bà nắm rất chặt, cô bé không kéo ra được.

Hai mắt Ôn Oanh đỏ hoe, nghĩ anh trai phải đi kiếm tiền, cô bé không thể đi theo làm phiền anh trai được.

"Anh ơi!"

Cô bé lớn tiếng gọi.

Ôn Độ dừng bước, không quay đầu lại.

Ôn Oanh lại gọi: "Em ở nhà chờ anh về nhé!"

Sóng mũi Ôn Độ cay cay, miệng nở một nụ cười lớn, lưng đối diện với em gái, cậu vẫy tay, không quay đầu lại mà cứ thế đi về hướng ga tàu.

Kiếp này và kiếp trước không giống nhau.

Em gái đã trở lại.

Cậu đi đâu, chỉ cần về nhà là sẽ thấy em gái.

Ôn Độ đến ga tàu, bắt đầu kiểm vé lên tàu.

Lần này cậu mua vé giường nằm.

Toa giường nằm ít người, môi trường tương đối tốt hơn.

Ôn Độ để ba lô trước mặt, định vào toa thì thấy có điều gì đó không đúng.

Cậu nhìn xung quanh, không thấy người nào khả nghi, nên tiếp tục đi về phía trước, lên toa khác rồi mới quay lại toa của mình.

Đi trong toa, cậu thấy bên ngoài có một người đàn ông giống như Hầu Tử chạy tới, nhìn đông nhìn tây như đang tìm ai.

Ôn Độ theo phản xạ trốn đi.

Cậu trốn trong toa, thấy người giống Hầu Tử đó đứng với một người đàn ông thấp bé khác, không biết nói gì, biểu cảm có chút hung ác.

Ôn Độ không dám lơ là, cậu cảm giác nhóm người này là nhằm vào mình.

Tàu còn khoảng mười phút nữa là khởi hành.

Ôn Độ tìm được chỗ ngồi của mình, kéo chăn ra đắp lên người, giả vờ ngủ.

Thực ra mắt cậu luôn nhìn chằm chằm vào lối đi.

Không ít người lục tục lên tàu, tìm được giường nằm của mình rồi ngồi xuống.

Qua vài phút, tàu sắp khởi hành.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.