Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Chương 214




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nếu ba cậu mà dám làm như thế, chắc chắn sẽ bị nói là làm trò để thu hút sự chú ý, không chừng còn bị đưa lên báo nữa.

Lúc đó người ta sẽ coi việc mua quần áo nhà cậu là điều nhục nhã.

Ôn Độ hỏi: “Oanh Oanh, em nói cho anh nghe, em nghĩ ra chuyện này thế nào vậy?”

“Dùng tâm huyết.”

Ôn Oanh nghiêm túc trả lời.

Được rồi.

Cậu biết rồi.

Ôn Độ sải bước tới chỗ Ôn Thiều Ngọc, ngồi bên cạnh ba mình, nói: “Ba, ba đã nghĩ ra tên cửa hàng là gì chưa?”

“Đã nghĩ ra rồi, Gọi là cửa hàng thời trang Ôn Thiều Ngọc.”

Ôn Độ: “???”

Cái tên này là thật sao?

Ôn Độ nhìn thấy vẻ mặt của ba mình, xác nhận lại, quả thật là hắn đang rất nghiêm túc.

“Ba, nếu ba đặt tên như vậy, chắc chắn không ai vào cửa hàng mua quần áo đâu. Ba phải đặt cái tên nghe thật hay, người khác sẽ nghĩ, wow, quần áo ở đây mặc lên người, chắc chắn sẽ rất có phong cách.”

Ôn Oanh không giỏi nhiều thứ, nhưng đặt tên thì cô bé biết.

Anh trai sau này thuê nhà ở tầng hầm, cô nghe thấy một cặp đôi vừa tốt nghiệp trường thiết kế thời trang, ôm ấp giấc mơ, thảo luận về tương lai của họ, cũng có đề cập đến vấn đề này.

Khi đó cô bé rất buồn chán, nên đã lắng nghe một cách nghiêm túc trong một thời gian dài.

Ôn Độ nhìn em gái bằng con mắt khác.

Vừa giây trước, cậu còn nghi ngờ khả năng tiếp thị của em gái, giây sau đã nghĩ em gái vẫn rất phù hợp để kinh doanh.

“Ví dụ?” Ôn Độ hỏi.

“Ví dụ như là Thời Trang Quyến Rũ.”

Ôn Oanh vẫn đợi anh trai khen ngợi, nhưng thấy ánh mắt của anh trai, liền cúi đầu.

Trách cô bé không có văn hóa.

Ai bảo cô bé trực tiếp nghĩ đến Thời Trang Quyến Rũ cơ chú.

Không phải cặp đôi đó đã mở cửa hàng đầu tiên tên là Thời Trang Quyến Rũ sao?

Cửa hàng Thời Trang Quyến Rũ mở ở khu chỗ chợ rẻ nhất, chỉ có bốn mét vuông, phòng thử đồ chỉ là một miếng vải kéo ngang, rất đơn sơ.

Họ bắt đầu thiết kế quần áo của riêng mình, sau đó chuyển sang nhập hàng từ bên ngoài.

Vì họ không có tiền, rất khó tìm được nhà máy giá rẻ để làm quần áo. Họ tự làm cũng được, nhưng chi phí quá cao.

Ôn Độ hít một hơi thật sâu, phát hiện ra dường như ba mình đã bị em gái mở mang tư tưởng.

“Thời Trang Quyến Rũ, cái tên này cũng khá hay đấy.”

Ôn Độ: “???”

Ba mau dừng ngay suy nghĩ đáng sợ đó lại đi!

“Ba, ba định sau này mở cửa hàng quần áo à? Chi bán quần áo của người khác, ba không định làm quần áo của mình để bán sao?” Ôn Độ quyết định mở rộng tư duy của ba, chuyển hướng sự chú ý của ba.

Ôn Thiều Ngọc mơ hồ nói: “Nhưng ba đâu có biết làm quần áo?”

“Ba biết trước đây những người giàu có mặc quần áo gì không?” Ôn Độ hỏi.

“Cái này ba biết.” Ôn Thiều Ngọc thật sự biết chuyện này: “Người có tiền mua quần áo may sẵn, đều đến tiệm nổi tiếng nhất, tìm thợ may giỏi nhất làm quần áo.”

Ôn Độ hít một hơi thật sâu: “Ba nghĩ những người xưa có thích cái tên vừa rồi không?”

Ôn Thiều Ngọc nói: “Ba thấy cũng thích mà?”

“Ba nghĩ bà nội có thích không?” Ôn Độ lại hỏi: “Những phụ nữ trong gia đình cán bộ có vào đó không?”

Mười mấy năm sau có thể được, nhưng bây giờ đặt tên như vậy, những phụ nữ truyền thống, đừng nói là vào, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, thậm chí còn nghĩ cái tên này không đúng đắn.

“Vậy con nói nên đặt tên gì đây?” Ôn Thiều Ngọc hỏi con trai.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.