Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Chương 210




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Chi Chi, cậu cũng đừng quên tớ nhé." Ôn Oanh không kiềm chế được mà bật khóc nứt nở. Luật Cảnh Chi nghiêm túc hứa: “Cậu yên tâm, nhất định tớ sẽ không quên cậu đâu."

Luật Cảnh Chi vào nhà thu dọn đồ đạc, dù không nhiều nhưng cậu bé cũng nấn ná rất lâu mới chịu ra ngoài.

Luật Hạo Chi không vào, chỉ đứng ở cửa chờ.

Cậu ấy cũng đang do dự, không biết có nên để em trai ở lại đây không.

Sau đó, cậu ấy thấy em trai đi ra.

Cậu bé đứng ở cửa vẫy tay chào Ôn Oanh, rồi không quay đầu lại, chui vào xe.

Luật Hạo Chi cũng theo sau ngồi vào xe, nhìn em trai như muốn khóc tới nơi, cậu ấy biết giữ thể diện cho em trai mà không vạch.

"Thật sự không định ở lại sao?" Cậu ấy hỏi lần cuối.

"Lái xe đi."

Luật Cảnh Chi tức giận nói.

Luật Hạo Chỉ ra hiệu cho tài xế mau lái xe.

Chiếc xe dần biến mất trong ngõ nhỏ.

Ôn Oanh nghe thấy tiếng xe, mới từ trong sân chạy ra.

Cô bé ngã nhào xuống đất, may mà mặc nhiều áo quần mùa đông, không bị trầy đầu gối.

Ôn Oanh nhìn chiếc xe dần khuất xa, ngồi bệt xuống đất khóc nức nở.

Chi Chi rồi, cô bé không còn người bạn tốt nào nữa rồi.

Ôn Độ về nhà thấy thiếu một người, nhìn em gái ủ rũ, lòng cậu thoáng chút lo lắng.

"Chi Chi đâu?"

Ôn Oanh thở dài nói: "Chi Chi bị anh trai đưa đi rồi."

"Bị đưa đi rồi?"

Ôi trời ơi!

Cuối cùng Luật Hạo Chi cũng làm được một việc tốt.

Trời mới biết tên Luật Cảnh Chi này đã làm sao lãng sự chú ý của em gái cậu bao nhiêu.

Ban đầu em gái cậu thích nhất là người anh trai này, nhưng chỉ vì tên nhóc đó mà cậu bị đẩy ra

sau.

Nếu không vì không muốn đôi co với trẻ con.

Ôn Độ sớm đã muốn đuổi người đi rồi.

Giờ cậu chỉ muốn ra ngoài đốt pháo ăn mừng thôi.

Ôi trời, cả thiên hạ đều phải ăn mừng!

Ha ha ha!

“Hôm nay anh trai cậu ấy đến dẫn cậu ấy ra ngoài mua quà cho em, mua xong quà rồi đi luôn.”

Giọng nói ngọt ngào của Ôn Oanh đượm buồn.

Ôn Độ nghĩ đến năm đồng mà mình cho cậu bé mượn giống như bánh bao thịt ném cho chó, ăn đi rồi thì sẽ không bao giờ quay lại nữa.

Nhưng cũng không sao.

Chỉ cần thằng nhóc đó đi là được.

Một tên nhóc cứ dính chặt như cái đuôi nhỏ theo sau em gái trừ khi ngủ và đi vệ sinh ra, hễ có em gái ở đâu là thằng nhóc đó đều có mặt.

Đôi khi Ôn Độ muốn nói vài câu với em gái, thì thằng nhóc đó cũng có thể đứng nhìn cô bé từ xa. Thật sự còn phiền hơn cả ruồi.

“Chi Chi còn mua quà cho em à? Thế lần này em tặng định em ấy thứ gì thế?”

Ôn Độ hỏi dò.

Ôn Oanh buồn bã lắc đầu: “Em không tặng gì cả. Chi Chi nói, chỉ cần em đừng quên cậu ấy là được.”

Trẻ con thì hay quên nhất.

Không cần đến hai năm, Chi Chi gì chứ. Đến cả dâu tây, anh đào em cũng quên cả thôi.

Ôn Oanh ngồi trên ghế nhỏ, cảm thấy lạnh, liền đứng lên đi vào nhà.

Ôn Độ cũng đi theo vào.

“Ồ? Đây là cái gì vậy?”

Ôn Độ thấy một chiếc hộp lớn đặt giữa nhà, ngạc nhiên hỏi.

Ôn Oanh thấy máy giặt thì lập tức phấn khích hơn hẳn.

“Anh ơi, anh mau mở ra xem đi, đây là quả Chi Chi tặng em đó. Em thích lắm! Em nghĩ cả đời này mình sẽ không bao giờ quên Chi Chi đâu.”

Ôn Độ: “???”

Là do người làm anh như cậu chưa đủ cố gắng sao?

Khi Ôn Độ mở hộp, nhìn thấy đồ bên trong, thì biết chắc chắn là mình chưa đủ cố gắng rồi.

Cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc mua cho nhà mình một cái máy giặt.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.