Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Chương 209




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Anh trai gánh vác trách nhiệm bảo vệ cậu bé, cậu bé cũng không thể để anh trai một mình gánh chịu khó khăn được.

Nếu không cậu bé sẽ cực kỳ coi thường bản thân.

Dù Luật Cảnh Chi còn nhỏ nhưng rất chín chắn và hiểu chuyện.

Luật Hạo Chi cảm thấy ấm lòng vô cùng.

Người em trai này quả thật đã không phụ lại sự yêu thương của cậu ấy mà.

"Thật sự không định ở lại đây sao? Em sống ở đây sẽ tự do hơn, cũng sẽ vui vẻ hơn. Trở về nhà họ Luật, chúng ta sẽ không còn những ngày tháng như thế này nữa đâu."

Họ sẽ trở thành người khác.

Vỏ bọc bảo vệ bên ngoài sẽ che đậy tất cả sự thiện lương và mềm yếu của họ.

"Anh, chúng ta chỉ không vui mấy năm này thôi. Đợi anh trưởng thành, chúng ta có thể rời khỏi nhà họ Luật. Dù sao cũng chỉ còn mấy năm nữa đúng không?"

Năm nay anh trai đã 13 tuổi rồi.

Chỉ năm năm nữa, hai anh em có thể thoát khỏi nhà họ Luật, rời xa những bậc cha mẹ vô trách

nhiệm.

"Được. Vậy thì chờ thêm một chút nữa."

Luật Hạo Chi thầm thề, dù thế nào, cậu ấy cũng sẽ cho em trai một cuộc sống hạnh phúc.

Hơn nữa thời gian đó sẽ không trôi qua quá lâu đâu.

Lúc hai anh em trở về nhà họ Ôn thì bà nội Ôn không có ở nhà, bà đã đi sang nhà bà Kim chưa về.

Trong nhà chỉ có một mình Ôn Oanh.

"Oanh Oanh, cậu xem tớ mang quà gì cho cậu này." Luật Cảnh Chi chạy vào sân, kéo Ôn Oanh ra ngoài.

Ôn Oanh thấy những chiếc thùng được bảo vệ khiêng vào, không đoán được bên trong là gì.

"Đây là gì vậy?" Ôn Oanh hỏi cậu ấy bằng giọng nói cực kỳ mềm mại.

"Chờ cậu mở ra thì sẽ biết thôi.

"Ồ!"

Ôn Oanh ngoan ngoãn chờ đợi.

Luật Cảnh Chi nhờ bảo vệ mở thùng ra. Khi máy giặt lộ diện, ánh mắt Luật Cảnh Chi đầy vẻ mong đợi nhìn về phía Ôn Oanh.

"Thích không?"

"Ừ, thích lắm!"

Hai mắt Ôn Oanh lập tức sáng lên.

Luật Cảnh Chi thấy Ôn Oanh vui vẻ như thế, bản thân cậu bé cũng thấy rất hạnh phúc.

"Oanh Oanh, đây là máy giặt. Đây là món quà tớ dành tặng cậu. Hy vọng sau này, dù là mùa đông hay mùa hè, bà nội cũng không phải giặt đồ bằng tay nữa."

Luật Cảnh Chi mặc áo bông xanh và quần bông nhỏ, đều là bà nội Ôn thức đêm sửa lại cho cậu

bé.

Chăn màn trong nhà, đều là bà nội Ôn sáng sớm tháo xuống, đun một nồi ốc nóng, giặt suốt một ngày mới xong.

Cậu bé không giúp được gì, nên luôn nghĩ đến việc mua cho bà một cái máy giặt.

Luật Cảnh Chi biết nếu tặng bà nội Ôn, nhất định bà sẽ không nhận.

Vì vậy cậu bé mới chọn lúc bà không có ở nhà, hối hả mua máy giặt về.

"Oanh Oanh, tớ phải đi rồi."

Ôn Oanh còn đang vui vẻ, bỗng nghe Luật Cảnh Chi nói thế, lập tức ngẩng đầu nhìn cậu bé, mắt đỏ hoe.

"Chi Chi, sao cậu lại phải đi rồi? Cậu không thể ở lại nhà tớ luôn sao?"

Ôn Oanh rất không muốn rời xa người bạn nhỏ này của mình.

Luật Cảnh Chi cũng không muốn đi.

"Sau này tớ sẽ thường xuyên đến thăm cậu. Oanh Oanh, cậu đừng quên tớ nhé."

Luật Cảnh Chi rất sợ người bạn duy nhất này của mình sẽ quên cậu bé.

Oanh Oanh là người đã sưởi ấm cho cậu ấy khi cậu bé tuyệt vọng nhất.

Ngay cả ba mẹ cậu bé cũng không thích cậu bé, nhưng một cô bé bị bắt cóc cùng cậu bé, biết rõ mang cậu bé theo sẽ bị bắt lại, vẫn không ngần ngại dẫn cậu bé bỏ trốn.

Luật Cảnh Chi biết mình sẽ không bao giờ bỏ rơi người bạn tốt như vậy.

Cậu bé rất tham lam, muốn mãi mãi làm người bạn tốt nhất của cô bé.

Ôn Oanh không biết Luật Cảnh Chi lại nghĩ nhiều như vậy. Nếu biết, cô bé nhất định sẽ nói với Luật Cảnh Chi rằng cậu bé cũng là bạn tốt nhất của cô bé.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.