Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Chương 208




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Cái máy giặt này mua thế nào thế ạ? Giá bao nhiêu?”

Người bán hàng nhìn bộ áo bông xanh của Luật Cảnh Chi, rồi lại nhìn Luật Hạo Chi đứng bên cạnh ăn mặc như thiếu gia, cười tươi tắn nói.

“Cái máy giặt này giá hai trăm chín mươi tám đồng.”

Người bán hàng nói đúng giá Luật Cảnh Chi đã nghe ngóng.

Luật Cảnh Chi quay lại nói với anh trai: “Mua cái này đi.”

Luật Hạo Chi: “...”

Rốt cuộc em trai cậu ấy là loại phá gia chi tử gì vậy?

Nhiêu đó tiền đủ cho một gia đình ba người sống cả năm, mà còn là sống cuộc sống rất khá giả.

Giờ cậu ấy bắt đầu nghi ngờ, liệu sau này mình có nuôi nổi em trai không.

“Anh ơi?”

Luật Cảnh Chi đợi một lúc lâu cũng không thấy động tĩnh, quay đầu gọi thêm lần nữa.

Luật Hạo Chi giơ tay lên, người đàn ông có vẻ ngoài nho nhã luôn đi theo sau bọn họ tiến lên, lấy ra phiếu công nghiệp và tiền mặt để trả tiền.

Mua hàng phải có phiếu thu.

Luật Cảnh Chi nhận phiếu thu, rồi hỏi người bán hàng cách sử dụng máy giặt.

Người bán hàng giải thích tỉ mỉ, Luật Cảnh Chi liền sốt ruột bảo anh trai đưa máy giặt về nhà.

Luật Hạo Chi chưa từng thấy em trai mình sốt sắng như vậy.

“Chi Chi, em còn nhớ họ của em là gì không?”

Luật Hạo Chi vừa ra khỏi trung tâm thương mại liền không nhịn được mà hỏi em trai.

“Anh bị mất trí nhớ à?”

Luật Cảnh Chi cảm thấy anh trai hôm nay hơi lạ, nhưng không biết lạ chỗ nào.

Nghĩ đến việc anh trai lặn lội đường xa đến đây đưa tiền cho mình, Luật Cảnh Chi nghĩ mình nên quan tâm anh một chút.

“Anh có chuyện gì à? Hay là anh có điều gì muốn nói với em?”

Hoặc là anh có thể nói thẳng luôn được không?

Luật Cảnh Chi nghẹn một bụng chữ.

Một lát sau, cậu ấy chỉ thốt ra một câu: "Không có gì."

"Vậy câu nói lúc nãy của anh là ý gì? Còn hỏi em có biết mình họ gì không? Anh nghĩ em không phải em trai của anh à? Hay anh nghĩ em bị mất trí nhớ?"

Lời nói của Luật Cảnh Chi khá sắt bén.

Luật Hạo Chi chỉ cảm thấy từng câu từng chữ của em trai như đâm vào tim của mình vậy.

"Anh chỉ lo lắng cho em, vì em vừa bị bắt cóc, tâm lý có thể bị ảnh hưởng. Nên anh mới nói bâng quơ vài câu với em thôi."

"Không phải chúng ta đã chuẩn bị tâm lý từ lâu cho chuyện bị bắt cóc rồi à?”

Từ nhỏ Luật Cảnh Chi đã trải qua quá nhiều chuyện, nhiều đến mức không thể đếm hết.

Bị bọn buôn người bắt cóc chỉ là một trong số đó.

Bị bắt cóc đòi tiền chuộc cũng không phải lần đầu.

Từ việc bị bỏ thuốc vào sữa khiến cậu bé bị dị ứng suýt chết, đến việc thường xuyên xảy ra sự cố, cậu bé cũng đã quen rồi.

Luật Hạo Chi nghe những lời này lại cảm thấy đau lòng cho em trai.

"Chi Chi, hay em sống ở đây luôn đi. Anh thấy em ở đây rất vui vẻ, cũng rất an toàn. Không ai biết em là ai, cũng không biết Luật Cảnh Chi là ai."

Thực ra Luật Hạo Chi đã từng nghĩ đến chuyện này.

Lúc đó nhà họ Ôn còn ở vùng núi.

Cậu ấy không muốn em trai sống ở nơi khỉ ho cò gáy. Nhưng bây giờ khác rồi, nhà họ Ôn đã chuyển vào thành phố, có thể cho em trai một môi trường sống tốt hơn.

Dù không bằng Sở Thành, nhưng ít nhất cũng tốt hơn vùng núi rất nhiều. Quan trọng nhất là em trai ở đây an toàn hơn.

Luật Hạo Chi vừa thấy tiểu viện nhà họ Ôn đã cảm thấy rung động.

Luật Cảnh Chi ngạc nhiên quay lại, sau đó lắc đầu từ chối.

"Nếu em ở lại đây, anh nhất định sẽ rất cô đơn. Em sẽ cố gắng lớn lên, giúp anh giải quyết những kẻ quấy rối."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.