(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Luật Cảnh Chi nói: "Cái đó khác. Giống như Tết em tặng quà cho anh, đến sinh nhật anh, em cũng phải tặng quà, chuyện này cũng tương tự như vậy đấy ạ."
Ôn Độ: "..."
Bọn trẻ bây giờ sao vậy?
Sao đứa nào cũng nhiều ý tưởng thế!
"Cần bao nhiêu tiền?"
Ôn Độ nghĩ đến thân phận tiểu thiếu gia của Luật Cảnh Chi, lấy ra năm đồng từ túi, định đưa. Ai ngờ cậu bé lại không nhận.
"Chừng đó tiền không đủ."
"Em mua gì mà không đủ thế?" Ôn Độ rất ngạc nhiên.
Luật Cảnh Chi nghiêm túc nói: "Không biết một trăm đồng có đủ không, hay anh đưa em năm trăm đồng nhé?"
"500 đồng? Sao em không đi cướp luôn đi?"
Ôn Độ thật muốn hỏi cậu nhóc này có biết 500 đồng có thể mua được bao nhiêu đồ không?
Luật Cảnh Chi nhíu mày, khuôn mặt đẹp hơn cả con gái đầy vẻ nghiêm túc.
"500 đồng thì không cần phải đi cướp đâu ạ."
Ôn Độ: "..."
Không biết tại sao, cậu có chút muốn đánh chết thằng nhóc này.
“Anh không biết tình hình ở Sở Thành như thế nào, nhưng ở chỗ bọn anh, 500 đồng là chi phí sinh hoạt của một gia đình năm người trong một năm. Gia đình biết tiết kiệm còn có thể để dành được một hai trăm đồng nữa đấy."
Ôn Độ nhìn tiểu thiếu gia không biết khổ cực nhân gian trước mặt, so với ba của cậu bé, ba của cậu còn dễ thương hơn nhiều.
Ít nhất hiện tại đồng chí Ôn Thiều Ngọc đã biết kiếm tiền nuôi gia đình.
Dù rằng đồng chí Ôn Thiều Ngọc có nhiều tật xấu, chỉ dựa vào điểm này cũng đủ để bù đắp các thiếu sót khác.
"Nhưng điều này liên quan gì đến em đâu?" Luật Cảnh Chi không hiểu.
Ôn Độ: "???"
Cái gì đây?
Thằng nhóc này vừa nói cái gì thế này?
"Em nói điều này không liên quan gì đến em sao?" Ôn Độ không thể tin nổi hỏi.
Luật Cảnh Chi gật đầu, thấy mình có lý nên cứ nói: "Những người ở đây, gia đình năm người một năm chi tiêu không tới 500 đồng. Nhưng em một ngày tiêu hơn 500 đồng. Hơn nữa em nghĩ 500 đồng để mua quà cho Oanh Oanh là không đủ, em lo anh không có nhiều tiền như vậy nên chỉ mượn anh 500 đồng thôi."
Ôn Độ nắm chặt tay lại.
"Anh ơi, có phải là hiện giờ anh không có nổi 500 đồng không? Nếu không có, anh cho em mượn 400 đồng cũng được." Luật Cảnh Chi nghĩ 400 đồng chắc chắn không đủ.
Cậu bé còn phải mua phiếu công nghiệp, Luật Cảnh Chi đã phải tốn rất nhiều công sức để nghĩ xem nên chuẩn bị quà gì cho Ôn Oanh.
Hôm nay đến chỗ bà Kim, cậu bé luôn bám theo Tiểu Lục. Từ miệng Tiểu Lục, cậu bé biết được rất nhiều thông tin hữu ích.
Nếu bây giờ có thể vận chuyển mọi thứ một cách dễ dàng, chắc chắn Luật Cảnh Chi sẽ để anh trai mình chuyển đồ từ Hương Thành sang bên bên đây.
"Nhưng nếu anh nghĩ 500 đồng là không đủ, thì anh cứ cho em 600 đồng nhé."
Ôn Độ: "..."
Sao đang nói chuyện, lại tăng lên 100 đồng nữa?
"Nghe có vẻ em chưa hiểu rõ lời anh nói phải không? Một đứa trẻ như em cần nhiều tiền như vậy để làm gì? Hơn nữa, mua quà gì mà cần nhiều tiền như vậy?"
Ôn Độ không thể chiều theo ý trẻ con được.
Dù nói thế nào cũng không cho cậu ấy mượn.
Luật Cảnh Chi biết không mượn được tiền, liền nói với Ôn Độ: "Vậy anh cho em mượn 50 đồng nhé?"
"Không có 50 đồng đâu, chỉ có 5 đồng thôi, muốn thì lấy, không thì thôi." Ôn Độ đưa 5 đồng ra.
Luật Cảnh Chi do dự một chút, rồi nhận 5 đồng, quay người đi ra ngoài.
Khu vực này là trung tâm thành phố.
Cách bưu điện không xa lắm.
Luật Cảnh Chi cầm 5 đồng đi từ ngõ ra, vòng qua một con phố mới đến bưu điện.
Cậu bé quay số gọi về nhà ở Sở Thành.
Điện thoại chỉ đổ chuông hai lần, đã có người nhấc máy.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");