(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sáng hôm sau, Ôn Độ ra ngoài mua sữa đậu nành và quẩy, không để bà nội dậy sớm làm bữa sáng.
Cả nhà ăn sáng xong, liền đi đến viện của bà Kim, tiện thể làm quen với đường xá.
Khi đến nơi, Ôn Độ lại đi tìm Cửu Gia.
Ôn Độ kể chuyện này xong, liền thấy Cửu Gia trầm mặc.
“Người này... tốt nhất đừng tìm nữa.”
Tim Ôn Độ lập tức chùng xuống.
"Cửu gia, vậy chú có thể nói rõ ràng hơn cho tôi biết không?"
Ôn Độ không ngờ Cửu gia thật sự biết tin tức của ông cậu. Ban đầu cậu nghĩ phải mất rất nhiều thời gian mới có thể biết được tin tức của ông cậu.
Bây giờ đã có thể biết, cậu không thể bỏ qua. Dù chuyện này là tốt hay xấu, cậu nhất định phải hỏi cho rõ ràng.
Cửu gia biết thằng nhóc này cứng đầu, nhưng vẫn không muốn nói cho cậu biết: “Nhóc con, không nói cho cậu biết là vì muốn tốt cho cậu. Có những chuyện biết cũng chẳng có lợi gì đâu.”
“Cửu gia, tôi bắt buộc phải biết được chuyện này.”
Đây là nỗi niềm canh cánh trong lòng của bà nội.
Chuyện này nếu không rõ ràng, e rằng đến chết bà nội cũng không thể nhắm mắt.
Cửu gia nhìn ra ngoài, hạ giọng, giọng điệu vô cùng nghiêm trọng.
“Nhóc con, cậu có muốn tìm chết không?”
Ôn Độ trong lòng kinh hãi.
“Ông ấy... có phải ông ấy đã phạm tội gì không?”
Cửu gia lập tức bước xuống giường, đi đến cạnh cửa, nhìn trái nhìn phải, thậm chí cả trên mái nhà cũng không bỏ qua. Sau khi xác nhận không có ai, ông mới vào lại trong nhà, đóng cửa lại.
Trở lại phòng, giọng ông gần như thì thầm không nghe thấy: “Cách đây vài năm, một đêm nọ, ông ấy đã bị người ta bắt đi. Còn nhiều chuyện hơn thì tôi không thể nói cho cậu biết được.”
“Cậu ra ngoài đừng có nói với ai về ông ấy. Ai biết được những người bắt ông ấy có để mắt đến các cậu không. Hồi đó ở đường Trường Thanh có một kẻ ăn xin, đi đến căn nhà cậu đang ở bây giờ, sau đó không ai thấy hắn ta đâu nữa.”
Ôn Độ lập tức dựng tóc gáy.
“Vậy bây giờ chúng cháu ở đó... chẳng phải là...”
Người đã trải qua số phong ba bão táp như Ôn Độ, giờ đây toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Cửu gia cũng không biết rõ chuyện này, ông nói thêm với Ôn Độ: “Trước khi các cậu chuyển đến, căn nhà ấy luôn có người ở. Thấy các cậu vào ở, tôi cũng rất ngạc nhiên, lúc đó tôi còn tưởng cậu là người chung nhóm với nhóm trước. Giờ tôi mới biết, cậu đến để tìm ông ấy. Tóm lại, các cậu phải cẩn thận.”
Ôn Độ biết rằng hôm nay bất luận thế nào cũng không thể hỏi thêm gì được, Cửu gia đã nói cho cậu nhiều như vậy là đã coi cậu như người nhà rồi.
Sắc mặt Ôn Độ trong rất nặng nề, trong lòng càng lúc càng trầm xuống.
Cậu tin lời bà nội.
Nhưng bà nội và ông cậu đã bao nhiêu năm không gặp, ai biết ông cậu đã làm gì?
Từ lúc đó tới bây giờ đã trôi qua tận ba mươi ba năm.
Bà chỉ biết người em trai có tính cách nhút nhát, không được ai ưa thích, bị gia đình ghét bỏ, bị người ngoài đàm tiếu.
Ông nội đã đưa ông cậu ra khỏi nhà, từ đó hai chị em không gặp lại nhau nữa.
Ít nhất đã ba mươi ba năm.
Ông cậu còn là người như thuở ban sơ sao?
“Cửu gia, cảm ơn chú.”
Ôn Độ rời khỏi chỗ Cửu gia, một luồng gió lạnh thổi qua, tràn vào cổ áo, khiến cậu lạnh buốt.
Kể từ khi sống lại, cậu tự cho rằng mình đã kiểm soát được tương lai, nhưng bây giờ thực tại lại giáng cho cậu một cái tát mạnh.
Ôn Độ chưa từng nghĩ rằng hiện thực lại đau đớn đến vậy.
Cậu đã đặt mạng sống của cả gia đình lên lưỡi dao.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");