(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Về rồi à, đã ăn cơm chưa? Trong nồi còn phần cho con đấy.” Bà Ôn nói rồi định đứng dậy đi lấy cơm cho Ôn Độ.
Ôn Độ vội đưa tay ngăn lại: “Con tự đi được rồi, bà đừng xuống.
Nói rồi cậu quay người ra ngoài rửa tay, lấy cơm rồi ngồi ăn trên giường.
Bà Ôn hỏi: “Hôm nay mọi chuyện có thuận lợi không?”
“Chúng con đến nông trường Hồng Tinh khá sớm. Con dẫn họ đi gặp trưởng thôn, rồi tìm gặp bà Nghiêm nói rõ mọi chuyện. Cuối cùng đưa họ lên ngọn núi mà chúng ta thầu, chỉ rõ ranh giới rồi con cùng Tiểu Lục ngồi chuyến xe cuối về.”
Nghe vậy bà Ôn cũng yên tâm hơn.
Dù biết rằng có thể không bao giờ trở lại ngôi nhà cũ được nữa, nhưng đó chính là gốc rễ của nhà họ Ôn.
Ngôi nhà hiện tại là do chồng bà để lại trước khi mất.
Vài năm trước, bà đã nhờ em trai của bà trông nom.
Em trai bà là một người độc thân, sức khỏe có vấn đề, không thể lấy vợ. Từ nhỏ gia đình không ưa gì ông, ông sống trong nhà rất áp lực.
Ông tuổi cao không lấy được vợ, dù có người mai mối đến nhà, người nhà đều đuổi đi.
Ở quê, chuyện này thường có lời ra tiếng vào.
Tính cách ông lại rất rụt rè, sống ở quê không ngẩng đầu lên nổi.
Chồng bà đã đưa ông lên thành phố.
Hai ngôi nhà này luôn do ông trông coi.
Trước khi mất, chồng bà nói rằng ngôi nhà để em trai bà ở, tiền thuê nhà cũng để ông thu.
Như vậy, ông không phải làm gì cũng có thể sống thoải mái.
Nhưng giấy tờ nhà thì bà phải giữ.
Sau này nếu có chuyện gì, ngôi nhà này sẽ là cọng rơm cuối cùng của bà.
Chỉ là bà không ngờ rằng hai ngôi nhà này suýt nữa đã trở thành điểm yếu của em trai bà.
May mắn là ông không phải là chủ của ngôi nhà, chắc không có chuyện gì.
Hy vọng ông có thể bình an vượt qua khó khăn này.
Mười mấy năm qua, em trai không viết cho bà một lá thư, bà cũng không viết cho ông lá thư nào.
Hai chị em không dám liên lạc với nhau. Bà lo rằng có kẻ xấu lợi dụng thư từ tìm ra bà là chủ của ngôi nhà này, sẽ hại cả gia đình bà.
Không ai biết mười mấy năm qua bà đã lo lắng thế nào, cuộc sống kho" khăn ra sao.
Giờ bà đã đến thành phố, cũng muốn biết em trai bà ở đâu, sống thế nào? Có còn sống không?
“Tiểu Độ.”
Biểu cảm bà Ôn có chút bâng khuâng.
Ôn Độ nghe bà nội gọi mình, nhưng không thấy bà nói tiếp. Cậu khó hiểu ngẩng đầu: “Bà nội, sao bà không nói tiếp?”
Bà Ôn thật sự rất sợ hãi.
Bà sợ nghe thấy những tin tức mình không muốn nghe.
Cảm giác này giống như gần về quê mà lại sợ hãi một chuyện gì đó vậy.
“Lúc con đến thu hồi nhà mình, có thấy ai khác không?”
Ôn Độ thông minh, liền hiểu ngay ý của bà nội.
“Bà nội, bà đang muốn hỏi người sống ở đây đã đi đâu, đúng không?”
Ôn lão thái thái gật đầu, ánh mắt có chút mong đợi.
“Những người sống ở hai viện này không phải là người bình thường. Vì viện nhà mình còn giữ được khá tốt, người sống ở đây trước kia mới dọn đi cách đây không lâu. Trên kia vốn dĩ định bố trí người khác vào ở nếu hai viện này không có chủ. Nhưng may sao con cầm địa khế đến làm thủ tục, người ta xác nhận rồi giải quyết ngay cho con.”
Ôn Độ không nói ra là đời trước những người sống ở đây là do bên trên sắp xếp. Nhưng họ vì Muốn ở tiện lợi nên đã mua lại căn nhà này.
Sau đó phong trào xuất ngoại bùng lên, họ bán nhà rồi xuất ngoại.
Lúc đó Ôn Độ vừa tròn 18 tuổi, trong tay cũng kiếm được không ít tiền, vừa đủ để mua hai căn nhà này. Nhưng hai căn nhà này thực sự không cần thiết phải mua, thế mà cậu cứ như bị ma ám, nhất quyết phải mua cho bằng được.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");