Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Chương 194




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hắn còn đội mũ Lôi Phong lên đầu, rồi đeo khẩu trang. Tưởng rằng thế là xong, ai ngờ hắn lại lấy một chiếc khăn voan từ túi ra đội lên đầu, buộc chặt lại. Không che tầm nhìn, nhưng lại chắn được gió.

Dù không có tác dụng lớn nhưng cũng chắn gió được một chút.

Trần Tử cảm thấy thằng nhóc này lắm chiêu trò thật.

"Lúc tôi lái xe, sao cậu không chuẩn bị những món đồ này cho tôi?"

Ôn Thiều Ngọc lớn tiếng nói: "Ngày nào cậu cũng lái xe. Chẳng lẽ không biết buổi sáng lái xe sẽ rất lạnh sao? Tôi tưởng cậu đã quen rồi chứ."

Trần Tứ cạn lời.

Ôn Thiều Ngọc lái xe khá ổn định.

Khi hắn ở trong quân đội thì đóng quân ở vùng phía bắc, gần biên giới, vừa nghèo vừa lạnh.

Nhưng núi non ở đó lại toàn là cây hạt dẻ.

Sau khi làm việc xong, đi qua núi thường nhặt vài nắm hạt dẻ mang về, đói thì ăn vài ba miếng.

Nếu không, hạt dẻ trên núi sẽ bị hư hết.

Nơi đó đất rộng người thưa, ngoài quân đội ra thì không có ai khác.

Mỗi ngày những người bộ đội như bọn họ đều phải đi khai hoang.

Thực ra Ôn Thiều Ngọc cũng không tệ, sau khi vào quân đội, đã học được rất nhiều thứ. Biết lái máy kéo, sửa máy kéo đều là những món nghề học được trong quân đội.

Khi hắn về nhà, lãnh đạo quân đội còn giữ hắn lại, bảo hắn cứ ở lại thêm vài năm, khi về sẽ sắp xếp công việc cho hắn.

Nhưng ở vùng quê của hắn, có công việc tốt gì để sắp xếp cơ chứ?

Ôn Thiều Ngọc thấy mình về nhà làm ruộng còn tốt hơn.

Hắn ở quân đội hai năm rồi về nhà, người cũng không bị đen, vẫn trắng trẻo, chỉ có điều lười hơn trước.

Bởi vì khi làm việc, hắn chỉ cần lái máy kéo thôi.

Nếu máy kéo hỏng, hắn mới sửa.

Người không biết rõ tình hình còn không biết hắn từng làm lính nữa.

Ôn Thiều Ngọc đã trang bị đầy đủ, không để Trần Tử xuống xe lái tiếp. Mà hắn đã lái xe một mạch vào thành phố.

Vào đến thành phố, Ôn Thiều Ngọc không biết phải đi hướng nào. Hắn dừng xe lại, Ôn Độ liền ngồi lên trước để chỉ đường cho hắn.

Sau một giờ lái xe nữa, cuối cùng họ cũng đến nơi.

Ôn Thiều Ngọc nhìn cánh cửa lạ lẫm trước mặt, ngạc nhiên hỏi: "Nhà thuê trước đây không phải là căn này mà! Tiểu Độ, con có nhầm không?"

"Nhà mình đông người, ở căn nhà trước không đủ chỗ. Đến lúc giao hàng tới, không thể để người và hàng ở chung một chỗ được."

Sở dĩ Ôn Độ nói vậy là vì trước khi đi, bà Ôn đã đặc biệt dặn dò cậu, không được nói chuyện nhà cửa cho ba biết.

Bà lo rằng con trai sẽ ỷ vào gia đình có của cải mà lơ là chuyện làm ăn.

Đương nhiên Ôn Độ sẽ đồng ý rồi.

"Con nói đúng. Sân này cũng đẹp, sau này chúng ta còn có thể trồng ít rau trong sân, nuôi vài con gà." Ôn Thiều Ngọc rất nhanh chóng chấp nhận cái mới.

Một khi đã chấp nhận lời giải thích này, hắn bắt đầu coi nơi đây như nhà mình, nghiêm túc quan

sát.

"Căn nhà này chắc thuê cũng không rẻ đâu nhỉ?"

Ôn Thiều Ngọc hỏi xong liền bắt đầu tính toán mỗi tháng phải kiếm bao nhiêu tiền mới đủ trả tiền thuê hai chỗ.

Trần Tứ vốn dĩ còn rất tỵ với nhà họ Ôn khi được sống trong thành phố, giờ nghe thấy thế, hóa ra nhà cũng là do họ thuê, mỗi tháng phải trả không ít tiền, trong lòng cũng bớt chua xót.

"Cũng được."

Ôn Độ cầm chìa khóa mở cửa bước vào, phát hiện trong nhà rất ấm áp.

Cậu biết chắc chắn là do Tiểu Lục làm.

"Bà nội, bác Tứ, chúng ta vào nhà trước đi. Trong nhà có đốt lửa, vào trong uống chút nước cho ấm rồi hãy dọn đồ sau."

Trên đường đi mọi người đều đã lạnh cóng.

Xe đậu trong sân cũng không ai có ăn cắp, vì vậy mọi người đều vào trong nhà.

Ôn Độ mở nắp nồi, phát hiện trong nồi còn có mấy cái bánh bao, một bát đậu phụ kho, một bát dưa cải kho.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.