(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bà Ôn lên xe, Ôn Thiều Ngọc lập tức tỏ vẻ lấy lòng nhường chỗ.
"Mẹ, mẹ ngồi chỗ này đi, rất thoải mái, hơn nữa cũng không bị lạnh nữa, con vừa sưởi ấm cho chỗ này rồi đó."
Bà Ôn nghiến răng, nhẫn nhịn mãi, mới không đá con trai xuống xe.
"Câm miệng!"
Đừng có mở miệng ra là như người bị thiểu năng trí tuệ vậy.
Mặt mày Ôn Thiều Ngọc tỏ vẻ ấm ức không thôi, tội nghiệp ngồi sang bên cạnh.
Ôn Độ lên xe, Trần Tứ lập tức khởi động máy kéo, đặt cần quay lại chỗ cũ rồi ngồi lên máy kéo, bắt đầu đi.
Trời còn quá sớm, lại rất lạnh, nhiều nhà còn chưa ra ngoài.
Người nhà họ Ôn đi rất kín đáo.
Gió trên đường rất lạnh, mặc dù mặc áo bông nhưng vẫn cảm thấy rét run.
Ôn Độ là con trai nên không sao.
Cậu không muốn em gái và Luật Cảnh Chi bị lạnh cảm. Bà nội cũng đã lớn tuổi, nếu bị lạnh thì cũng dễ bị cảm.
Vì vậy, Ôn Độ đứng dậy mở hành lý, lấy ra một chiếc chăn.
"Bà nội, mọi người ngồi lên chăn rồi quấn người lại đi, như vậy có thể chắn gió, cũng ấm hơn một chút."
Nếu không, gió lạnh thấu xương, con người sẽ không chịu nổi.
Bà Ôn định nói không lạnh, nhưng tay bà đã lạnh cóng sau một thời gian ngắn di chuyển.
Bà để cháu trai lấy chăn lại, rồi gọt hai đứa bé lại gần.
"Ba chúng ta đắp chăn này, con với ba con dùng chiếu để chắn gió."
Chiếc chăn này dù không nhỏ nhưng không đủ đắp cho nhiều người.
Nghe vậy, Ôn Độ lấy chiếu ra, Ôn Thiều Ngọc vội vàng nhận lấy chiếu quấn vào người.
"Thật ấm áp, vừa rồi con sắp bị đóng băng rồi."
Lúc này mặt trời vẫn chưa lên, thực sự rất lạnh.
Ôn Oanh và Luật Cảnh Chi núp trong chăn, chỉ lộ ra đôi mắt to.
"Chi Chi, chỗ của các cậu có lạnh không? Có lạnh như chỗ chúng tớ không?"
Luật Cảnh Chi lắc đầu: "Chỗ tớ không có tuyết, lúc lạnh nhất chỉ cần mặc thêm một chiếc áo khoác là được rồi."
Ôn Oanh hâm mộ không thôi.
"Chỗ của các cậu thật tốt, ngay cả mùa đông thì chân tay cũng không bị tổn thương do giá rét. Nhìn tay tớ này, đến giờ vẫn chưa lành." Vết thương trên tay Ôn Oanh chưa lành, mỗi lần cử động đều đau không chịu nổi.
Luật Cảnh Chi kéo chăn của mình lại gần: "Oanh Oanh, cậu nằm sâu trong chăn đi, tớ ở phía trước chắn gió cho cậu."
Oanh Oanh lập tức núp vào trong chăn, tay cũng không lạnh nữa.
Ôn Oanh suy nghĩ một chút, cởi giày bông của mình, nằm trong chăn, co lại thành một cục nhỏ.
Vì dậy quá sớm, không lâu sau cô bé đã ngủ thiếp đi.
Luật Cảnh Chi lo lắng hỏi bà Ôn: "Bà ơi, Oanh Oanh ngủ rồi, phải làm sao bây giờ ạ? Cậu ấy có bị cảm không ạ?"
Bà Ôn đã nhìn thấy từ lâu.
Bà ôn tồn nói: "Không sao, đến nơi thì dùng chăn quấn con bé lại là được, sẽ không bị cảm đâu."
Nghe bà Ôn nói vậy, Luật Cảnh Chi mới thấy yên tâm.
Ôn Độ thấy em gái được bảo vệ rất tốt, cậu cũng quấn chăn lại rồi nhắm mắt dưỡng thần.
Đi hơn một giờ, mặt trời cũng đã lên.
Ôn Thiều Ngọc Gọi Trần Tử: "Để tôi lái một lúc, cậu lên đây ngồi cho ấm một chút đi."
Trần Tứ thực sự lạnh.
Anh ấy cảm thấy chân mình như sắp bị đóng băng tới nơi rồi.
Khi xe dừng lại, Ôn Độ đứng dậy lấy bình nước nóng rót một cốc nước nóng đưa cho Trần Tử.
"Bác Tử, uống cốc đo này cho ấm lên chút đi."
Trần Tứ cầm cốc uống hai ngụm nước nóng, mới cảm thấy người ấm lên một chút. Khi anh ấy uống hết cốc nước, Ôn Thiều Ngọc mới lái xe đi.
Lúc Ôn Thiều Ngọc xuống xe, đã lấy một cái đệm do mẹ mình làm ra.
Đệm đó thường được đặt trên giường sưởi để ấm chân.
Nếu không có gì đắp lên chân thì chân sẽ bị đóng băng.
Ôn Thiều Ngọc lấy cái đệm đắp lên người mình, rồi lấy một chiếc áo quân đội cũ mặc ra đằng trước để che đi ngực và cổ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");