Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Chương 191




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bà Ôn nghe thấy lời này, đầu tiên là sững sờ một chút, sau đó lông mày nhảy dựng lên.

“Thằng ranh Ôn Thiều Ngọc cả ngày chỉ biết gây rắc rối cho bà. Lại còn dám lén lút tìm vợ sau lưng bà nữa cơ à?”

Nó là loại người gì mà bản thân không biết tự lượng sức mình sao?

Bà Ôn nhìn xung quanh, thấy một cây gậy gỗ dựng ở góc tường, đi qua nhặt lên rồi bước ra ngoài.

Ôn Độ thấy tình hình không ổn, vội vàng đuổi theo.

Nhưng đã quá muộn.

Bà Ôn chân tay nhanh nhẹn lắm, đi đến ngoài sân, chỉ cây gậy vào người Ôn Thiều Ngọc, vừa mở miệng đã nói ngay: “Mày xuống khỏi xe cho tao.”

Ôn Thiều Ngọc nhìn thấy dáng vẻ hung dữ như vậy của mẹ mình, liền biết rằng có chuyện chẳng

lành.

Mặc dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng nếu xuống xe chắc chắn sẽ bị ăn đòn.

Chỉ có đồ ngốc mới xuống.

“Mẹ, có chuyện gì mẹ nói rõ. Mẹ cầm gậy chỉ vào người con, có phải là không hay lắm không? Hơn nữa, còn có hai đứa nhỏ đang nhìn nữa kìa, mẹ mau bỏ gậy xuống trước, có gì thì chúng ta cứ từ từ nói. Tuyệt đối không nên nóng vội, càng không thể hành động bốc đồng được.”

Bà Ôn cười lạnh: “Tao còn nói chuyện đàng hoàng được với mày à? Tao còn được không nóng vội luôn cơ đấy? Bây giờ, lập tức, ngay lập tức xuống đây cho tao!”

“Mẹ, vậy mẹ nói cho con biết, rốt cuộc con đã làm gì sai. Nếu không con xuống, mà mẹ thì lại cầm gậy đánh con hai gậy, chẳng phải là con bị đánh oan rồi sao?”

Ôn Thiệu Ngọc không những không xuống xe, mà còn bế con gái lên.

Mẹ hắn có giỏi thì cứ lấy gậy đánh hắn đi, dù sao hắn cũng không xuống đâu.

Bà Ôn nhìn thấy dáng vẻ vô liêm sỉ thế này của con trai mình, tức đến đau đầu.

Ôn Độ tiến lên, giành lấy cây gậy từ tay bà nội, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Bà nội, có chuyện gì bà cứ từ từ nói, đừng kích động, từ từ nói với ba đi ạ. Hơn nữa, chuyện này cũng là chuyện tốt mà.

Cùng lắm thì cậu sẽ dẫn em gái bỏ đi.

Dù sao cậu cũng không thể để em gái ở lại nhà này được.

“Chuyện tốt, chuyện tốt cái gì chứ? Cả đời nó cứ ở như thế này là tốt nhất, cứ sống độc thân cho bà. Nếu nó dám mang phụ nữ về nhà, xem bà có đánh gãy chân nó không!”

Bà Ôn thật sự căm ghét đôi mắt của con trai mình, giống như bị mù vậy.

Đầu óc cũng có vấn đề, bị đứa con gái dỗ dành là mê mẩn, cái gì cũng đồng ý. Bà không muốn con trai mình mang về nhà một đống rắc rối, thêm một đống phiền phức.

Nhà họ như vậy là đã tốt rồi.

Ôn Thiều Ngọc nhảy dựng lên, lớn tiếng nói: “Mẹ, mẹ nói gì vậy thế? Con mang phụ nữ về nhà khi nào? Kể từ khi... cái người...cái người đó rời khỏi nhà mình, con còn chưa từng nói chuyện với bất kỳ phụ nữ nào bên ngoài. Chẳng lẽ con đã mang hồn ma nào về sao?”

Ôn Thiều Ngọc mới không thừa nhận rằng mình kén chọn, không ưng mấy cô gái trong thôn.

Nếu hắn có kết hôn thật đi chăng nữa, cũng phải tìm một người đẹp hơn vợ cũ của mình.

Đến lúc đó gặp lại người đó, hắn muốn cho người phụ nữ đó nhìn thấy, Ôn Thiều Ngọc này có thể cưới được một người phụ nữ đẹp gấp trăm lần cô ta.

“Sao lại như thế?” Bà Ôn quay đầu hỏi cháu trai.

Ôn Độ nhìn em gái, nhưng lại bà Ôn hiểu lầm là cậu đang nhìn Ôn Thiều Ngọc, lập tức lấy lại cây gậy chỉ vào Ôn Thiều Ngọc.

“Mày nói thật cho tao, mày có phải đang quen ai ngoài kia không?”

Ôn Thiều Ngọc cảm thấy khó hiểu không thôi.

“Mẹ, mẹ không nhìn xem trong thôn có ai ra hồn không, con có thể ưng ai được chứ? Hơn nữa, mười dặm tám hướng có cô nào đẹp không? Hơi đẹp một chút cũng chưa đến mười tám tuổi, người ta có chịu gả cho con không? Dù họ muốn gả cho con, con cũng không chắc đã cần người

ta đâu.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.