(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bà Ôn nhìn vẻ mặt hăm hở của con trai, dù thế nào cũng chẳng thấy yên tâm được tí nào.
"Anh mua lợn thì mua, đừng có mua lợn nái xề về dùm tôi, nếu dám mua một con lợn sề về, tôi nhất định sẽ băm anh ra thành trăm mảnh."
Ôn Thiều Ngọc run lên, vội vàng khiêm tốn hỏi mẹ.
"Mẹ, mẹ là người từng trải, mẹ nói cho con biết mua lợn thế nào là tốt nhất đi ạ?"
Bà Ôn hít một hơi thật sâu, kiềm chế cơn nóng giận, nói chi tiết cho con mình biết cách chọn lợn.
Nói xong, bà còn cảnh cáo con mình: "Lần này mà còn mua sai..."
Bà chưa nói xong, Ôn Thiều Ngọc đã ngắt lời: "Không đâu, không đâu, tuyệt đối không. Mẹ, mẹ phải tin vào năng lực của con chứ?"
Trước khi mua được lợn về, bà Ôn cứ lo lắng không yên.
Khi nhìn thấy lợn, bà mới yên tâm.
Phải nói rằng, lần này con trai làm việc khá đáng tin.
Chuyện nhà họ Ôn muốn làm cỗ đã lan rộng khắp thôn.
Hai ngày trước khi làm cỗ đã có người đến giúp.
Ôn Oanh và Luật Cảnh Chi là hai người rảnh nhất.
Vì nhà có nhiều người đến, rửa rau nấu ăn thì thường hay tụ tập cùng nhau.
Phụ nữ trong thôn ngồi cùng nhau thì thường làm gì? Chắc chắn là nói chuyện phiếm rồi.
Nói chuyện nhà này tới chuyện nhà kia.
Ôn Oanh lén lút ghé tai nghe mọi người tám chuyện.
"Mọi người đều nói ông ba của tôi là kẻ ngốc. Nhưng ông ba của tôi là người có phúc lắm đấy."
Người nói chuyện là một người phụ nữ trung niên, là con dâu nhà bên, tên Lý Tuệ Anh.
"Sao lại có phúc?"
Người phụ nữ khác tò mò hỏi.
Lý Tuệ Anh vừa nhặt rau vừa nói không ngừng.
"Năm đó tình hình còn khá hỗn loạn. Nhà cụ tổ tôi có tiền, con út là kẻ ngốc. Nhưng cụ vẫn cưới cho con út một người vợ tốt. Vợ ông sinh cho ông hai cô con gái. Hai cô con gái đều lấy chồng xa."
"Rồi sao nữa?"
Ôn Oanh cũng muốn biết chuyện xảy ra sau đó.
Lý Tuệ Anh nói: "Cô đừng vội, chẳng phải tôi vẫn đang kể cho cô nghe sao?"
"Thế chị kể nhanh đi."
"Ông ba của tôi tuy là kẻ ngốc, nhưng từ nhỏ đã có người hầu kẻ hạ, chưa từng chịu khổ. Sau này hoàn cảnh thay đổi, ông ở nhà ba tôi. Khi đó chúng tôi còn nhỏ, chẳng hiểu chuyện gì. Chỉ biết ông ba của tôi là người tốt, trong túi có kẹo, mỗi lần về đều cho chúng tôi kẹo."
"Ông ba của tôi thường xuyên lên núi tìm thỏ. Khi đó trên núi có một cái hầm trú ẩn rất dài. Ông ba thích đi qua hầm trú ẩn."
"Có một ngày khi ông lên núi, đã gặp một con cáo lảo đảo. Cả người con cáo nồng nặc mùi rượu. Sau đó có hai người đuổi theo. Ông ba nhìn thấy liền lấy áo khoác quân đội che con cáo lại. Hai người kia đến hỏi ông ba, có thấy con cáo chạy hướng nào không?"
"Vừa hay ngay cái hầm đó có một ngã rẽ. Ông ba liền đứng ở ngay ngã rẽ, tiện tay chỉ hai người đó rẽ một hướng khác, nói con cáo đó đã chạy về hướng bên đó."
"Đợi hai người kia đi xa, ông ba nói với con cáo, hai người truy đuổi nó đã đi hướng khác rồi, kêu nó mau chạy về hướng này đi, đừng để họ bắt được nó."
Lý Tuệ Anh Muốn kể tiếp, kết quả khi cúi đầu xuống lại phát hiện bên cạnh mình có một khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhìn mình chăm chú.
"Ối, cô bé như cháu cũng dám ở đây nghe lén mấy thím nói chuyện à?"
Ôn Oanh không hề đỏ mặt, cười mềm mại đáp: "Thím ơi, thím mau kể chuyện tiếp đi ạ!"
Cô bé vẫn muốn nghe tiếp câu chuyện xưa này!
Lý Tuệ Anh trêu chọc cô bé: “Cháu có hiểu không?”
Ôn Oanh lắc đầu, “Nhưng cháu cảm thấy thím kể rất thú vị.”
Mọi người xung quanh cười ha ha.
Nhưng tất cả đều là ý tốt.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");