(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Việc mình đã hứa thì phải làm tốt. Tiểu Lục cầm tiền từ tay Tôn Tam, nhét vào tay Ôn Độ.
"Cửu gia, tôi với anh Lục đi một chuyến, tối nay sẽ quay lại." Ôn Độ ngồi dậy đứng bên cạnh Tiểu Lục.
Tiểu Lục định báo cáo với Cửu gia: "..."
Cảm thấy có chút không vui.
"Hai người bọn chúng thì sao?" Ôn Độ đi đến cửa, nhìn hai người đang quỳ dưới đất.
Tiểu Lục nói: "Chỉ là hai tên vô lại, sẽ có người xử lý bọn chúng.
"Xử lý? Xử lý thế nào?" Ôn Độ dừng bước.
Tiểu Lục nhìn cậu, cười nhạt nói: "Cậu nghĩ sao? Tất nhiên là giao cho công an rồi!"
Ôn Độ: "..."
"Chúng tôi là người đàng hoàng"
Tiểu Lục mặc quần bông lớn, rụt cổ đi về phía cái sân nhỏ trước đó.
Đến nơi, Tiểu Lục đẩy cửa vào, bên trong có một bà lão tóc bạc. Bà lão đã rụng hết răng, mắt không còn sáng, cả người gầy gò như một bộ xương.
Tuy nhà cửa nghèo nàn, nhưng rất sạch sẽ.
Bà lão thấy Tiểu Lục đi vào, lập tức cười nói: "Tiểu Lục, ăn cơm chưa? Trong nồi còn nửa cái bánh bao, con mau ăn đi."
Nước mắt Tiểu Lục lập tức trào ra.
Cậu ấy hung hăng lau đi nước mắt, còn rừng mắt nhìn Ôn Độ, cảnh cáo cậu không được nói lung
tung.
"Bà ơi, bây giờ ngày nào con cũng ăn ngon cả, không bị đói đâu. Bánh bao bà để dành tối ăn đi." Tiểu Lục biết đó là khẩu phần ăn một ngày của bà lão.
"Con ăn thật rồi à?" Bà Kim không tin, còn nắm tay Tiểu Lục xem cậu ấy có mập lên hay không.
Tiểu Lục cười nói: "Con thật sự đã ăn rồi, hôm nay còn được ăn vịt quay nữa. Bà từng nói, nếu cả đời này không ăn được bữa vịt quay, người ta sẽ cười vào mặt chúng ta."
"Tiểu Lục giỏi lắm, đã ăn được vịt quay rồi."
Bà Kim ngửi thấy mùi vịt quay trên tay Tiểu Lục, cuối cùng cũng tin, cười rất mãn nguyện.
Trong lòng Tiểu Lục cảm thấy rất buồn. Mùi vịt quay là cậu ấy cố ý dính lấy lúc Ôn Độ mua vịt quay. Cọ vào giấy gói, tay sẽ có mùi vịt quay, một lúc lâu vẫn chưa bay mất.
"Bà ơi, bà chờ nhé, vài ngày nữa con sẽ mua cho bà một con vịt quay." Tiểu Lục nghe nói có người trước đó mấy ngày mang quần áo từ phía Nam về bán, kiếm được khá nhiều tiền.
Cậu ấy cũng định đi một chuyến, kiếm được tiền, sẽ dẫn Cửu gia và bà đi ăn vịt quay.
Bà Kim rất vui: "Vậy bà sẽ chờ."
"Đúng rồi, Tiểu Lục."
Bà Kim đứng dậy, lấy bức ảnh treo trên tường xuống, lấy ra một cái giấy tờ đất, đưa cho Tiểu Lục.
Bà nói: "Tiểu Cửu đối xử tốt với con, nhưng chỗ của nó có nhiều người quá. Đây là nhà của bà, bây giờ cho con. Sau này con lấy vợ, cũng có chỗ ở, không phải sống chung một chỗ chật chội với bọn họ nữa."
Ôn Độ nhìn cái nhà này, lập tức không muốn mua nữa.
Cậu biết ngôi nhà này có ý nghĩa đặc biệt với Tiểu Lục, nhưng tại sao kiếp trước Tiểu Lục lại không lấy được nhà này nhỉ?
"Bà ơi, có người Muốn mua căn nhà này." Tiểu Lục rất thẳng thắn, không định giấu giếm bà lão.
Bà Kim lập tức lắc đầu: "Không được, nhà này không thể bán! Đây là nhà bà để lại cho con lấy vợ."
Ôn Độ kéo tay Tiểu Lục, nói nhỏ: "Tôi không mua nữa."
Tiểu Lục quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Ôn Độ.
"Nhà này tôi không mua nữa, nhưng tôi muốn thuê." Ôn Độ đưa hai trăm đồng cho Tiểu Lục: "Đây là tiền thuê nhà. Là tiền thuê một năm. Hơn nữa, cái cổng sát đường kia, tôi muốn sửa bốn mặt tiền của cửa hàng để làm ăn."
Tiểu Lục nắm chặt số tiền, không nghĩ ngợi liền nói: "Được! Tôi biết cậu muốn cái nhà này, tôi sẽ giúp cậu dò hỏi, nếu có ai bán nhà bên cạnh, tôi sẽ giúp cậu hỏi mua."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");