(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cũng khó trách sao năm đó cậu không có ý định mua bất động sản nào khác mà chỉ muốn mua hai căn này.
Thì ra tất cả đã được định trước từ trong vô thức.
Chuyện nhà ở của bọn họ được giải quyết một cách đặc biệt thuận lợi.
Ôn Độ tiện thể đi tìm người bán nhà. Ai ngờ người bán lại không có ở đó.
Khi cậu gõ cửa, bên trong có người khác ra mở.
Người đó vừa thấy Ôn Độ liền định đóng cửa lại.
Lực tay Ôn Độ rất mạnh, cậu đưa tay chống cửa, trầm giọng nói: "Tôi đến tìm chủ nhà này để làm thủ tục chuyển nhượng."
Người kia không vui nói: "Tôi chính là chủ nhà này, căn nhà này là của chúng tôi, tôi không bán."
Ôn Độ nhíu mày.
Suy nghĩ một chút, cậu liền hiểu mình có thể đã bị lừa.
"Anh làm sao chứng minh được anh là chủ nhà?" Ôn Độ muốn đối phương đưa ra bằng chứng để làm rõ sự việc.
Người kia chỉ vào hàng xóm nói: "Chuyện này còn cần chứng minh à? Hàng xóm láng giềng đều biết tôi là ai."
"Anh nói anh là chủ nhà, nhưng người bán nhà cho tôi lại nói căn nhà là của anh ta. Nếu anh cứ cố chấp như vậy, chúng ta ra phường nói rõ mọi chuyện."
Người kia cười lạnh, bước ra khỏi nhà.
"Tôi thấy cậu đúng là không thấy quan tài không đổ lệ. Ra phường thì ra phường, chúng ta cùng đi."
Người kia đi trước về phía phường.
Ôn Độ không nói gì, bước theo.
Hai người đi được một đoạn.
Người kia kéo một nữ đồng chí mặt nghiêm nghị nói: "Đồng chí, cô nói cho cậu ta biết, căn nhà đó có phải nhà của chúng tôi không? Cậu ta cứ nói tôi đã bán nhà cho cậu ta."
Nữ đồng chí nhìn Ôn Độ một cái: "Nếu nói đến căn nhà phía trước, thì đó đúng là nhà của họ. Tất cả mọi người ở đây đều biết."
"Vậy người bán nhà cho tôi là ai? Hàng xóm láng giềng cũng biết anh ta mà."
Ôn Độ hỏi.
Nữ cán bộ nói: "Anh ta là một kẻ độc thân, nhà chỉ có mình anh ta. Đồng chí, có lẽ cậu đã bị lừa rồi."
Không nghi ngờ cậu là kẻ lừa đảo, trực tiếp nói cậu bị người ta lừa?
Làm sao Ôn Độ không hiểu mình bị nhóm người này lừa gạt được chứ.
Khó trách hôm qua lại gặp người bán nhà. Hóa ra có người đã giăng sẵn bẫy, chờ kẻ ngốc đến.
Ôn Độ không nổi giận.
Cậu chỉ xác nhận một chút rồi rời đi.
Người phụ nữ thấy Ôn Độ đi rồi, lập tức vỗ ngực, đấm mạnh vào người đàn ông một cú.
"Sao anh không báo trước một tiếng, nếu tôi không có ở đây thì sao?"
Người đàn ông đắc ý nói: "Nếu em không có ở đây, anh sẽ dẫn cậu ta đi lòng vòng. Vừa rồi anh thấy em vào nên mới dẫn cậu ta đến. Thằng ba nhà họ Tôn cũng thật là, biết cậu ta dễ lừa thế này, tiền đặt cọc nên lấy thêm mấy trăm. Cuối cùng chỉ lấy có hai trăm đồng."
"Không ngờ còn có người dễ lừa thế."
Người phụ nữ nghĩ đến việc kiếm được hai trăm đồng nhẹ nhàng thì mong sao có thêm vài kẻ ngốc như vậy.
Nếu Ôn Độ nghe được những lời này của họ, chắc chắn sẽ khiến họ chuẩn bị sẵn nến.
Tiền của Ôn Độ cậu dễ lừa vậy sao?
Ôn Độ ngồi xe ba bánh, dừng lại ở đầu một con hẻm. Trong tay cậu cầm hai hộp điểm tâm, một bình rượu và một con vịt quay lớn mua từ tiệm cơm Quốc Doanh.
Cậu bước vào hẻm, dừng lại trước một cửa nhỏ màu đỏ, gõ cửa.
Một lúc sau, cửa mở hé ra, lộ ra khuôn mặt lấm la lấm lét.
Ôn Độ trầm giọng hỏi: "Tôi tìm Cửu gia."
Người đó nhìn Ôn Độ từ trên xuống dưới một lượt, ném lại hai chữ: "Đợi đi."
Ôn Độ nhìn cánh cửa đỏ khép kín cũng không ngạc nhiên với thái độ của người này.
Cậu kiên nhẫn chờ đợi.
Một lát sau, cánh cửa mở ra.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");