(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khi đầu nó lớn đến bằng người trưởng thành 18 tuổi, cơ thể nó có thể chỉ cao được như thế.
Bác sĩ nói nếu may mắn có thể sống đến 18 tuổi, nhưng thường thì, chỉ sống đến 15, 16 tuổi là đã chết.
Đứa trẻ đó thực sự rất đáng thương.
Nên Ôn Oanh có ấn tượng rất sâu sắc.
Cô bé không Muốn Chi Chi bị bệnh.
Vì vậy, cô bé nghiêm túc nói: "Chi Chi, cậu phải ăn cơm đầy đủ, cố gắng cao lên nhé. Không cao được là rất đáng sợ đó, sẽ chết đấy!"
Luật Cảnh Chi: "..."
Cậu ấy không cao được không phải vì không ăn cơm đầy đủ.
phải là do di truyền từ gia đình không?
"Nhìn xem, anh trai cậu rất cao, sau này nhất định cậu sẽ cao hơn anh ấy."
Lúc này trong lòng Ôn Oanh tràn đầy lo lắng.
Luật Cảnh Chi bất đắc dĩ gật đầu.
Cậu ấy rất muốn nói, có thể là do anh trai cậu ấy cao rồi, nên cậu ấy không còn cơ hội cao nữa?
Cõi lòng cậu bé sáu tuổi như tan nát.
Hy vọng khi lên bảy tuổi, cậu ấy có thể cao lên một chút, bây giờ vẫn nên cố gắng ăn cơm thôi.
Luật Cảnh Chi hóa bị phẫn thành ăn uống, ăn từng miếng cơm lớn.
Ăn xong cơm, hai đứa trẻ rửa mặt rồi đi ngủ.
Ôn Thiều Ngọc đi làm.
Bà Ôn Gọi cháu trai qua.
Ôn Độ đứng ở ngoài sân nhìn bà nội, bà gỡ nồi nhà mình xuống, sau đó cầm một cái xẻng sắt, thọc vào trong đào bởi một hồi.
Bà từ lò sưởi lấy ra một thứ đen sì sì.
"Bỏ nồi vào lại đi."
Bà nói với giọng điệu nhẹ nhàng.
Ôn Độ nhìn thấy thao tác của bà thì ngạc nhiên.
Bà đặt cái hộp xuống đất, mở lớp bên ngoài đen kịt không nhìn ra hình dạng ban đầu. Bên trong là một cái hộp tinh xảo.
Nhìn cái hộp như làm bằng gỗ tử đàn, trên đó còn có hoa văn tinh xảo.
Sau mấy chục năm nữa. cái hộp này có thể bán được với giá cao.
"Bà ơi, đây là gì ạ?" Thực ra trong lòng Ôn Độ đã đoán ra được rồi.
Những thứ này tám phần là do ông nội cậu để lại.
Bà nội rửa sạch tay, rồi mới cầm cái hộp gỗ tử đàn khắc hoa.
"Trong này là giấy tờ nhà đất." Bà mở cái hộp gỗ tử đàn khắc hoa, lấy ra hai tờ giấy chứng nhận đất đai: "Nhà cửa ở đâu, trên đó đều đã viết rất rõ ràng rồi. Ngày mai con đi chuyển nhượng, cùng xem thử nhà mình có thể lấy lại được không. Hôm nay bà nghe nói, chỉ cần con chứng minh được căn nhà là của mình, đến ủy ban khu phố làm lại giấy chứng nhận đất đai là xong."
Ôn Độ: "!!!"
Kiếp trước không hề có chuyện này.
"Hôm nay nếu không phải mình mua nhà, bà cũng không nhớ ra chuyện này."
Bà nói xong, ngay cả cái hộp gỗ tử đàn cũng đưa cho cháu trai.
Bà còn dặn dò cháu: "Chuyện này đừng cho ba con biết. Nếu hai căn nhà kia lấy lại được, con với Tiểu Oanh mỗi đứa một căn."
Còn đứa con trai vô tích sự kia?
Thôi bỏ đi.
Đồ do tổ tiên để lại, vẫn giao cho cháu trai thì tốt hơn.
Sáng hôm sau Ôn Độ lại lên thành phố.
Cậu đến khu phố có hai căn nhà, tìm người phụ trách, lấy giấy tờ nhà đất ra. Người đó nhìn Ôn Độ một cái, hỏi cậu một vài câu.
Sau đó nộp một ít tiền, giấy chứng nhận liền làm xong.
Ôn Độ cầm giấy chứng nhận đất đai mới nghĩ đến việc đi xem nhà mình ở đâu.
Khi cậu nhìn thấy hai căn tứ hợp viện được bảo vệ khá hoàn chỉnh.
Có cảm giác như trời ban cho số tiền hàng tỷ đồng vậy.
Còn có một cảm giác, vận mệnh quả nhiên kỳ lạ như vậy.
Kiếp trước, Ôn Độ từng nhờ người mua hai căn tứ hợp viện, chính là hai căn này. Không ngờ, hai
căn viện mà cậu từng mong muốn mua lại chính là của gia đình mình.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");