Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Chương 170




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ôn Thiều Ngọc tưởng con trai muốn nói chuyện gì quan trọng lắm, vội vàng ngồi xuống ghế.

“Bếp bên này cứ để con nhóm là được, ba nhóm bên kia đi.”

Hai ba con đứng cách nhau hai mét.

“...”

Ôn Độ thở dài, tiến lại gần hơn, rồi nhìn ba mình.

Ôn Thiều Ngọc im lặng một lát, rướn người lại gần, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Độ, con có chuyện gì muốn nói với ba à?"

Không cần thiết phải lại gần đến thế đâu.

"Ba, ba có biết cách làm ăn buôn bán không?"

Ôn Thiều Ngọc lắc đầu: "Ba không biết làm ăn buôn bán, nhưng bà nội con thì biết đấy. Quần áo con lựa chọn xong gửi về, trong tiệm đã có bà nội trông coi. Ba chỉ cần ở phía trước giúp bán quần áo là được."

Ôn Độ: "..."

"Tiểu Độ, con biết trước khi ba cưới mẹ con, ba cũng từng có đối tượng xem mắt chứ? Đối tượng xem mắt của ba làm việc ở cửa hàng bách hóa. Khi đó ba đã nghĩ rằng công việc đó rất hợp với ba, ba rất thích làm công việc đó."

Ôn Độ: "Không phải ba thích hát kịch nhất sao?"

"Nhưng hát kịch trong mắt người ngoài lại là phường xướng ca vô loài. Tự ba lén lút hát chút là được rồi, nếu để người ngoài biết ba còn muốn lên sân khấu, người trong thôn không biết sẽ cười nhạo ba thế nào."

Ôn Thiều Ngọc nói xong thở dài một hơi: "Người ba này của con ấy, nói trắng ra là ba lười làm việc nặng. Nhưng việc ba thích làm, dù khổ dù mệt ba cũng nguyện ý làm”

“Khi ba còn nhỏ, nhà mình sa sút, trong mắt người ngoài, cuộc sống còn không bằng hộ nghèo nhất trong làng. Khi đó ba muốn hát kịch, nhưng đoàn văn công trong huyện không nhận người như ba. Họ chỉ nhận nữ giới. Sau đó ba đi lính, đoàn văn công trong quân đội cũng không nhận ba.

"Sau đó không có ai dám hát kịch. Những thứ người ta hát ba cũng không biết. Ba nghe người ta hát hai lần rồi học theo, định hỏi họ có cần ba không. Nhưng người ta đều dựa vào học vấn, ba thế này thì không được."

Ôn Thiều Ngọc khi còn trẻ không phải là không nỗ lực.

Mà là không có chỗ cho hắn nỗ lực.

Ôn Độ từ trước đến nay không biết ba mình lại thích hát kịch đến thế.

Cậu nhìn ba mình với vẻ mặt phức tạp, lời an ủi đến bên miệng lại biến thành: "Ba, đợi ba đến thành phố hỏi thăm thử xem, có chỗ nào còn sân khấu hát kịch không. Sau này ba không hát kịch thì đi nghe kịch cũng không khác gì lắm đâu."

Câu nói này ngay lập tức đã an ủi được Ôn Thiều Ngọc.

"Vậy khi nào chúng ta có thể mở cửa tiệm?"

Ôn Độ: "..."

Sự thay đổi cảm xúc của ba thật khiến người khác khó thích nghi.

"Đây là chuyện hôm nay con muốn nói với ba. Ba, chúng ta mở cửa tiệm bán quần áo, chắc chắn sẽ không giống như hôm qua, có thể kiếm được rất nhiều tiền đâu."

Ôn Thiều Ngọc gật đầu. "Chuyện này ba biết. Mở cửa tiệm làm ăn thì cần có khách hàng quay lại, phải làm từng bước từng bước một."

Ôn Độ hài lòng nói: "Quần áo đến lúc đó sẽ được tuyển chọn rồi gửi về đây. Nếu ba nói bà nội cũng có thể coi tiệm, căn nhà nhỏ đó cần phải dỡ bỏ và xây lại, trực tiếp sửa thành cửa hàng lớn hơn."

Ôn Thiều Ngọc nghe con trai nói thế thì mắt lập tức sáng lên.

"Chúng ta sẽ mở hai cửa hàng một lúc sao?"

"Ba cửa hàng."

Ôn Thiều Ngọc: "!!!"

"Sao đột nhiên lại thành ba cửa hàng rồi?"

Thực ra Ôn Độ muốn xây nhà lầu, nhưng tiền trong tay cậu chưa đủ để xây nhà lầu, nhưng xây nhà trệt lớn thì không thành vấn đề.

"Sân sau của căn nhà đó trực tiếp sửa thành một dãy cửa hàng. Một trong số đó chuyên bán đồ nữ. Phụ nữ mua quần áo chắc chắn cần thử đồ. Chúng ta còn phải chừa ra chỗ để thay đồ. Bên ngoài lắp đặt một cái gương lớn, thử quần áo có đẹp hay không là có thể nhìn ngay vào gương để biết ngay."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.