Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Chương 168




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đây là lần đầu tiên gia đình cậu đến tiệm cơm Quốc Doanh sau nhiều năm.

Đã đến thành phố, nhất định phải mua một con vịt quay đặc sắc để thử. Không thể làm người địa phương mà cả đời chưa từng ăn vịt quay được.

Ôn Độ biết khi bà nội nhìn thấy thực đơn, chắc chắn sẽ cảm thấy đắt.

Cậu không cho ai xem, trực tiếp gọi món rồi ngồi xuống chờ. Một con vịt quay mười bốn đồng, chế biến thêm, nấu canh vịt, mất mười sáu đồng. Một con vịt chắc chắn không đủ ăn, còn phải Gọi thêm mấy món khác.

Thịt heo chỉ có chín hào rưỡi, gà Phi Long là món mặn, mất hai đồng năm mươi lăm hảo. Thịt lợn chiên giòn hai đồng, nấm hương xào măng hai đồng một, thịt heo xào chín hào.

Ở đây còn có hải sâm kho tàu nhưng rất đắt, năm đồng hai, cuối cùng thêm một món gà chiên dầu, một đồng chín.

"Chỉ vậy thôi!"

Ôn Độ Gọt xong món thì quay lại bàn, bà Ôn hỏi: "Sao con lại qua bên đó gọi món thế?"

"Con chỉ qua hỏi họ cơm ở đây bán thế nào, có ăn no không. Bọn họ nói cơm ba xu một món." Ôn Độ không dám nói thật với bà nội.

Lỡ bà nội nghe thấy toàn là thịt, lại hỏi giá cả, chắc chắn sẽ không cho cậu gọi nhiều thế, thế là mất đi ý nghĩa đến đây ăn rồi. Đã ăn thì nhất định phải ăn ngon.

Đây là lần đầu tiên Ôn Oanh vào tiệm cơm lớn thế này, nhìn đâu cũng thấy mới lạ.

Trước đây trong mơ, mỗi tối khi anh trai đi ngủ, cô bé đều ngồi bên cửa sổ, nhìn đường phố đối diện, con phố phồn hoa, không ít người lái xe sang, ăn hải sản.

Mỗi bữa ăn của những người đều phải mất hơn mười ngàn tệ.

Mà anh trai làm việc vất vả mấy tháng cũng chỉ kiếm được mười ngàn. Nhưng khi số tiền này vừa đến tay, anh trai lại lập tức chi tiền đăng báo, tìm tung tích của cô bé.

Khi đó cô bé nghĩ, khi nào kiếm được tiền, cô bé sẽ đưa anh trai ăn bữa cơm thịnh soạn giá mười ngàn tệ này.

Con cua lớn hơn đầu cô bé chắc chắn sẽ rất ngon.

Cô bé muốn anh trai ăn đến phát ngấy thì thôi!

Khi món ăn được dọn lên, bà Ôn nhìn thấy nhiều thịt như vậy, thế mà lại không hỏi câu nào.

Ôn Thiều Ngọc ăn no uống đủ, chờ con trai đi thanh toán quay lại, mới hỏi: "Bữa này hết bao nhiêu tiền?"

"Ba mươi hai đồng một hào hai."

Ôn Độ luôn nhìn bà nội, sợ bà có ý kiến.

Không ngờ, bà nội chỉ chậm rãi uống canh, nói một câu: "Cũng tạm được."

Ôn Độ giật mình, nhìn bà nội bằng ánh mắt khác xưa.

Ôn Thiều Ngọc ngồi bên cạnh thở dài: "Mẹ, hồi nhỏ mẹ sống tốt lắm phải không?"

"Tốt gì chứ? Ông ngoại con là thầy thuốc, nhà mình mở tiệm thuốc, nhưng sống không đứng đắn, hút hít mấy thứ tiêu tán gia tài, làm hỏng hết cả nhà."

Bà Ôn nhớ lại chuyện cha mình làm, mặt không chút thay đổi, nhưng càng nhìn nghĩ thấy giận

dữ hơn.

"Ông ngoại con hồ đồ quá! Sao lại làm chuyện đó chứ?" Ôn Thiều Ngọc vừa nói xong đã bị mẹ mình lườm một cái.

"Con còn dám nói người khác à, bản thân con có chỗ nào tốt không?"

Rốt cục vẫn ở bên ngoài, bà vẫn giữ mặt mũi cho con trai, âm lượng không cao, chỉ có bàn của họ nghe thấy.

Bà Ôn nhân cơ hội dạy cháu: "Tiểu Độ, bà biết con từ nhỏ đã có chỉ. Đó là điều tốt, nhưng con làm người không thể hồ đồ. Nếu con làm chuyện hồ đồ, đi sai đường, đừng trách bà cắt hai chân của con.”

“Nhà mình không chấp nhận lừa lọc, càng không cho phép hút thuốc cờ bạc. Con bây giờ mới mười hai tuổi, vẫn chỉ là một đứa trẻ, càng không được đi lung tung."

Hôm nay ăn xong, bà rất vui vẻ, từ lời nói và hành động của cháu, bà đã lờ mờ đoán ra chút chuyện.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.