(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bà Ôn cũng hết cách với con trai, bực bội xua tay, bảo hắn mau cút đi.
Luật Cảnh Chi đứng bên cạnh nhìn mà vô cùng ngưỡng mộ.
Nhưng cậu bé không ngưỡng mộ bà Ôn, mà ngưỡng mộ Ôn Thiều Ngọc có một người mẹ yêu thương hắn đến vậy.
Sáng hôm sau, cả nhà cùng nhau ra ngoài.
Ban đầu chỉ có mình Ôn Độ, Ôn Oanh và Ôn Thiều Ngọc cùng đi vào thành phố. Nhưng khi ba người bọn họ đi rồi, nhà chỉ còn lại bà Ôn và Luật Cảnh Chi.
Ôn Độ suy nghĩ một chút rồi quyết định đưa cả hai người đi cùng.
Cả gia đình đi xe buýt đến thành phố, trước tiên là đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe.
Ôn Độ nghĩ rằng đã đến đây rồi thì cả nhà cùng kiểm tra hết đi.
Ôn Thiều Ngọc cho rằng cơ thể mình không có vấn đề gì, nên đương nhiên không chịu kiểm tra. Luật Cảnh Chi cũng từ chối, cậu bé có bác sĩ gia đình, không cần lãng phí tiền vào việc này.
Cuối cùng chỉ có Ôn Oanh và bà Ôn đi làm kiểm tra toàn diện.
Kiểm tra toàn diện rất tốn thời gian, và sau khi làm xong, kết quả phải đến chiều mới có, một số kết quả phải vài ngày sau mới nhận được.
Sau khi kiểm tra xong, đúng lúc đến giờ ăn trưa.
Ôn Độ dẫn cả nhà đi ăn cơm.
Tiệm cơm quốc doanh chuẩn bị món ăn cũng mất một khoảng thời gian. Bà Ôn dẫn hai đứa trẻ vào trong chờ, tiện thể nghỉ ngơi. Ôn Độ thì cùng ba ra ngoài đi dạo.
Quan sát xung quanh xem có cửa hàng nào phù hợp để mua hoặc thuê không.
Thời điểm này rất ít người bán cửa hàng, hầu hết đều là tài sản thừa kế, người ta thường không bán.
Bọn họ đi một vòng quanh khu vực, nhìn thấy một khuôn viên nhỏ. Khuôn viên không đẹp lắm, bên trong rất bừa bộn. Bên cạnh cổng sau có một căn nhà nhỏ, có thể mở cửa hàng ở đó.
Căn nhà ở sát cổng rất nhỏ và cũ kỹ.
Nếu muốn mở cửa hàng bán quần áo thì phải phá bỏ căn nhà này đi rồi xây lại.
Ôn Độ tính toán một chút thấy cũng không tốn kém quá nhiều.
Thấy Ôn Thiều Ngọc cứ đứng ngây người nhìn chằm chằm vào căn nhà kia không rời mắt, cậu lại thấy mắt nhìn của ba mình quả thật không tệ, không nói đến những thứ khác, chỉ riêng mảnh đất này thôi, sau này chắc chắn sẽ tăng giá.
Qua một hai mươi năm, có tiền cũng không mua được. Cậu cũng không do dự, quyết mua lại khuôn viên này.
Bây giờ thủ tục mua bán nhà cửa vẫn còn rất đơn giản.
Đầu tiên Ôn Độ thương lượng giá cả với người bán, người kia chắc là cũng không muốn giữ lại khuôn viên cũ nát này nữa, nên cuối cùng bán cho cậu với giá hai ngàn đồng.
Ôn Độ thấy cái giá này khá hợp lý, cậu trả tiền đặt cọc xong rồi dẫn ba mình rời đi.
Những thủ tục còn lại phải qua vài ngày nữa mới làm xong.
Trở về tiệm cơm quốc doanh, Ôn Thiều Ngọc gặp mẹ mình thì vô cùng kích động: “Ôi, con sắp trở thành ông chủ rồi... á!”
Bà Ôn cầm một quả trứng luộc nhét thẳng vào miệng hắn, trừng mắt nhìn hắn một cái: “Im miệng! Tiền tài không nên để lộ ra ngoài, mày không biết à? Mày thử nói thêm một câu nữa xem!”
Sao bà lại sinh ra một đứa con ngốc như vậy chứ?
Bình thường Ôn Thiều Ngọc bị mắng thì cũng không bao giờ thấy bực mình, lần này bị mắng hắn
còn cười tươi như nở hoa.
Cậu cảm thấy như mình đang nằm mơ vậy.
Ôn Độ nhìn ba mình, cảm thấy có một số chuyện vẫn cần phải nói chuyện rõ ràng với ba. Làm kinh doanh không phải là chuyện đơn giản, xây nhà cũng không thể xong trong một sớm một chiều được.
Bây giờ thì cứ tạm thời bỏ qua đã.
Đừng làm ảnh hưởng đến tâm trạng hiện giờ của ba.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");