Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Chương 166




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Như vậy bà và anh trai sẽ yên tâm hơn, không còn lo lắng cho cô bé nữa.

Dù sao bây giờ nhà cũng có tiền rồi, có thể đưa cô bé đi khám.

Sau khi ăn uống no nê rồi, Ôn Oanh nằm trên giường nghỉ ngơi.

Để tránh ngày mai lúc đi khám lại không chịu nổi, rồi bị sốt cao.

Ôn Thiều Ngọc cuối cùng cũng đợi được cơ hội, hắn kéo con trai ra ngoài.

Đến phòng của hai ba con, Ôn Thiều Ngọc kích động nói với con trai: “Tiểu Độ, con thấy ba có thể cùng con vào miền nam, mua vài bộ quần áo về bán được không?”

Ôn Độ ngạc nhiên: “Ba, ba muốn kinh doanh à?”

Ôn Thiều Ngọc dùng sức gật đầu.

“Đây chẳng phải là điều hiển nhiên sao? Con nói xem chúng ta ra ngoài làm việc một ngày đã kiếm được nhiều tiền như vậy. Ba đi làm bảo vệ cả tháng mới được có mười đồng. Nhiều tiền như vậy, ba phải làm cả đời mới kiếm được.”

Hắn cũng không phải là kẻ ngốc.

Ôn Độ suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ba muốn kinh doanh cũng được, nhưng thực ra ba không cần phải đến tận nơi. Ba tìm một cửa hàng ở đây, con ở bên kia gửi quần áo về cho ba, ba ra nhà ga lấy. Rồi tự bán ở đây.”

Ôn Thiều Ngọc nghe mà há hốc miệng: “Còn có thể làm như vậy sao? Như vậy thì tốt quá. Đi tàu hỏa mệt lắm, ba sợ đến nỗi chẳng muốn đi tàu chút nào.”

Ôn Độ: “...”

“Vậy thì ngày mai ba đi với con. Xem có cửa hàng nào thích hợp để bán không? Hoặc là có khoảng sân nhỏ nào phù hợp cũng được.”

Nghe Ôn Độ nói vậy, Ôn Thiều Ngọc lập tức trở nên phấn khích.

“Được rồi, cứ quyết định như vậy đi, ba đi thu dọn đồ đạc ngay. Ngày mai ba sẽ về sớm một chút, rồi chúng ta đi thành phố.”

Ôn Thiều Ngọc hận không thể xuất phát ngay lập tức, sau đó nhìn thấy mặt tiền nào ưng ý là mua

lại luôn.

Trước kia hắn không có khả năng này, giờ thì khác rồi, con trai hắn có khả năng này.

Ôn Độ rất ủng hộ ba cậu.

Ôn Thiều Ngọc là người không giấu được chuyện gì, quay đầu lập tức nói với mẹ mình.

Bà Ôn nghe con trai nói xong, trừng mắt nhìn hắn một cái.

“Mày đã lớn từng này rồi, còn dựa vào con trai, không thấy mất mặt à?”

“Da mặt mày thật sự là dày đến mười trượng.

Mắng con trai xong, bà Ôn phát hiện con trai mình vẫn đứng ở đó, cười hớn hở như một tên ngốc.

Nhìn mà tức chết.

Ôn Thiều Ngọc không giận, mặc kệ mẹ mắng thế nào, dù sao thì tương lai cửa hàng mở ra, người làm chủ là hắn.

“Mẹ, mẹ tức giận làm gì chứ? Mẹ tức giận cũng vô ích thôi. Con có con trai, con trai con lại giỏi giang như vậy. Con tiêu tiền của con trai thì sao? Người khác muốn tiêu tiền của con trai con còn không được cơ.”

Ôn Thiều Ngọc còn nói thêm: “Con trai người khác không có khả năng, con trai con có khả năng, đó là số mệnh.”

Bà Ôn ngứa tay, giơ cây chổi lông gà lên, định đánh cho hắn một trận.

Dường như Ôn Thiều Ngọc không nhận ra điều này, chạy tới ôm cánh tay của bà, nịnh nọt nói với bà: “Mẹ, mẹ cũng là bà cụ hạnh phúc nhất trên thế giới này.”

“Con nói với mẹ, đừng nói là trong vòng mười dặm tám làng quanh đây. Ngay cả trong tỉnh của chúng ta, không có bà cụ nào may mắn như mẹ. Sau này con mở cửa hàng, mẹ muốn mặc gì thì mặc có đó. Mẹ nói xem, mẹ có phải là bà cụ hạnh phúc nhất thế giới không?”

Nói về tài nịnh nọt, nếu Ôn Thiều Ngọc đứng thứ hai, thì chỉ có Ôn Oanh mới đứng thứ nhất.

Cái miệng của hai ba con bọn họ thật sự là có thể ngọt chết người.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.