(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bà Ôn hỏi hắn: “Con ăn cơm chưa? Sao đến sớm thế?”
“Con chưa ăn cơm, vừa về nhà là định đem cơm cho mẹ. Kết quả là Tiểu Độ về trước, thế là con bảo nó ăn cơm trước. Một lát nữa con về rồi nó lại lên thay.”
Ôn Thiều Ngọc thấy chai truyền còn phải truyền rất lâu, lại còn rất lạnh. Hắn đứng dậy qua phòng bên cạnh của bác sĩ tìm một cái chai, đổ đầy nước nóng vào rồi đặt bên cạnh tay của Oanh Oanh.
Bà Ôn nhìn thấy hành động chu đáo của con trai, cảm thấy con mình cũng không phải là hoàn toàn vô dụng.
Ăn xong, bà bão con trai về.
“Mẹ, có cần mang thêm gì không? Ti nữa Tiểu Độ lên, con bảo thằng bé mang lên luôn.” Trước khi về, Ôn Thiều Ngọc hỏi.
“Không cần mang gì cả.”
“Vậy con về nhé.”
Ôn Thiều Ngọc đạp xe về, lúc đó Ôn Độ đã ăn no rồi.
Cậu đang chuẩn bị lên trạm y tế.
“Con đạp xe của ba đi này.”
“Không cần đâu.”
Ôn Thiều Ngọc nói: “Không cần cái gì, con không đạp xe đi, lát nữa Oanh Oanh tỉnh lại làm sao đưa con bé về được?”
Ôn Độ nghe vậy mới chịu đạp xe đến trạm y tế.
Lúc cậu tới nơi, Ôn Oanh đã tỉnh, đang ngồi trên giường, tay không truyền dịch đang chậm rãi ăn cháo.
Thấy cậu vào, khuôn mặt nhợt nhạt của cô bé bỗng trở nên tươi tắn hẳn lên.
“Anh, anh đến rồi à?
Ôn Oanh vừa mở miệng. Ôn Độ lập tức nhíu mày.
Giọng nói mềm mại ngọt ngào thường ngày của Ôn Oanh lúc này nghe như tiếng chiêng vỡ, vô cùng khàn.
Cậu tự trách mình.
Nếu không phải cậu mang về những bộ quần áo đó, Ôn Oanh đã không phải ra sức kêu gọi chào hàng nhiều đến vậy.
Có lẽ cũng sẽ không bị ốm.
Dường như Ôn Oanh có thể cảm nhận được hoạt động tâm lý của anh trai lúc này.
Cô bé cười ngọt ngào nói: “Anh, lần trước em bị ốm còn không nói ra tiếng được. Lần này chắc là vì hôm qua em nói nhiều quá.”
Ôn Độ: “... ”
Trong nháy mắt cậu cảm thấy như được an ủi.
“Ăn cháo đi, để lát nữa nguội mất.” Ôn Độ bước tới sở trán cô bé.
Nhiệt độ đã giảm rồi.
“Em ấy vẫn còn sốt ạ?” Ôn Độ hỏi bà.
Bà Ôn nói: “Đỡ nhiều rồi, bây giờ là ba mươi tám độ. Bác sĩ nói tình hình hiện tại của con bé rất ổn. Đợi truyền xong chai truyền dịch này rồi đo nhiệt độ lại. Nếu nhiệt độ hạ hẳn rồi thì chúng ta có thể về. Nhưng buổi tối vẫn phải cảnh giác, nếu con bé vẫn sốt thì cho uống chút thuốc hạ sốt paracetamol."
Ôn Độ biết, đây là một loại thuốc hạ sốt rất tốt.
Dù là sau bốn mươi năm, loại thuốc này vẫn rẻ và hiệu quả.
“Lát nữa con sẽ đi mua thêm ít thuốc này mang về.” Ôn Độ nói xong, sải bước chân dài đi ra ngoài.
Kiếp trước cậu không mấy quan tâm đến con cái, đã bỏ lỡ sự trưởng thành của các con. Nhưng cậu cũng biết rằng các
gia đình có con thường sẽ chuẩn bị sẵn một số loại thuốc cho trẻ em.
Ôn Độ hỏi bác sĩ và mua tất cả những loại thuốc có thể mua được.
Đề phòng bất kỳ tình huống nào sau này.
Bà Ôn thấy cậu mua nhiều thuốc như vậy, hiểm khi không chê cậu phung phí tiền bạc.
Sau khi truyền dịch xong, bác sĩ lại đến đo nhiệt độ cho Ôn Oanh.
“Nhiệt độ đã hạ hẳn rồi. Nhưng về nhà vẫn phải đo nhiệt độ mỗi giờ một lần. Đến tối trước khi đi ngủ đo lại một lần nữa. Nếu đêm không sốt thì coi như không có gì đáng lo ngại.”
“Cảm ơn bác sĩ.”
Ôn Độ dùng chăn quấn em gái lại rồi bế ra ngoài.
Lúc này cậu mới phát hiện em gái rất nhẹ, nằm trong lòng cậu cử như một chiếc lông vũ.
"Bà ơi, bình thường em ấy ăn có nhiều không?” Ôn Độ nhíu mày hỏi.
Bà Ôn nói: “Ăn như mèo ăn ấy.”
Ôn Độ lập tức không đồng tình nhìn em gái.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");