(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Cô ơi, cô còn do dự thì ngày mai là mua không được nữa đâu. Nhà cháu chỉ bán một ngày hôm nay thôi.”
Người phụ nữ ngạc nhiên hỏi: “Chỉ bán một ngày thôi, mai các cháu không đến nữa à?”
“Đúng vậy, chỉ mang về được từng này áo thôi. Kể cả sau này có lấy áo khác về, chắc chắn cũng không phải những kiểu dáng này. Huống hồ những cái áo này chỉ lấy giá hữu nghị, nhà cháu bán cũng không có lời. Nếu lần sau lại lấy thêm áo về, chắc chắn sẽ đắt hơn giá này, một chiếc áo sơ mi ít nhất cũng phải hai mươi lăm đồng mới mua được.”
Ôn Oanh ở bên này thở dài: “Nếu cô đợi đến lần sau mua cũng được. Nhưng giá thì phải là hai mươi lăm đồng một cái đó.”
Người phụ nữ vừa nghe, dù hai tháng nữa người ta lại tới bán, nhưng giá lại đắt hơn bảy đồng.
Bà ấy tính toán trong lòng, chắc chắn là mua bây giờ hời hơn.
Thế là cắn răng nói: “Lấy cho cô một cái đi.”
“Được rồi! Cô ơi, con trai cô cao bao nhiêu ạ? Cân nặng khoảng bao nhiêu? Cháu sẽ chọn cho anh ấy một cái áo phù hợp.”
Ôn Oanh cười ngọt ngào.
Người phụ nữ kia làm sao biết con trai mình cao bao nhiêu, nặng bao nhiêu?
Bà ấy nhìn Ôn Thiều Ngọc nói: “Con trai cô thấp hơn ba cháu một chút, mập hơn một chút.”
Sau khi bà ấy nói xong, Ôn Oanh lấy từ trong túi ra một chiếc áo sơ mi, đưa qua: “Cô đi thong tha."
Ôn Oanh vui vẻ đưa tiền cho anh trai.
“Anh mau cất tiền đi!”
Ôn Độ: “...”
Em gái cậu thật lợi hại, chẳng cần ai dạy mà đã biết cách làm ăn.
Một tài năng bán hàng bẩm sinh.
Tương lai nếu cậu có bán nhà, chắc phải kéo em gái qua giúp.
Biết đâu có thể lôi kéo được không ít người.
“Ôn Oanh giỏi lắm!”
Ôn Oanh được khen, trong lòng vui sướng, chủ yếu là vì cảm thấy mình có thể giúp được anh trai.
“Em đi bán tiếp đây.”
Ôn Oanh vui vẻ chạy ra sạp quần áo, lại tiếp tục chào mời khách hàng.
Thời đại bây giờ hoàn toàn khác với thời sau này.
Mọi người thời này rất nhút nhát.
Một cô bé vô tư hoạt bát như Ôn Oanh đứng bán hàng, quả là một điều hiếm thấy, khiến ai cũng tò mò.
Có vài người không mua quần áo, chỉ muốn nhìn xem cô bé đáng yêu này bán hàng như thế nào.
“Người từ phía nam đến, người từ phía bắc tới, đều dừng chân lại xem đi! Đây là quần áo mang từ miền nam ra, chỗ chúng ta không có mẫu này đâu.”
Đừng nói là người ngoài chưa thấy cảnh này.
Ở đây ngoài Ôn Độ ra thì không ai đã từng thấy cảnh tượng này, ai nấy đều chạy từ xa đến để xem.
“Chú ơi, bác ơi, anh ơi, mọi người mau đến xem áo sơ mi ba cháu mặc có phải rất là lịch sự và bảnh bao không?”
Ôn Oanh vừa bán vừa không quên kéo người mẫu tốt nhất ra.
Ôn Thiều Ngọc cũng rất tự nhiên đứng đó.
Hắn vừa sải bước vừa nói: “Thực ra mặc chiếc áo sơ mi này bên trong áo len là đẹp nhất, trông rất có phong thái của nhà trí thức. Nhưng mà làm thế thì hơi phí, chỉ cần dùng cổ áo giả là được rồi.”
Năm nay khác với những năm trước.
Một năm trước, ai dám nói trí thức là tốt?
Bây giờ nhà nước đã khôi phục lại kỳ thi đại học, trí thức đã trở thành đối tượng được săn đón. Mọi người đều biết những người bị coi là “xú lão cứu* kia, giờ đây đã trở thành đối tượng được theo đuổi.
*Xú lão cửu: cách gọi miệt thị phần tử trí thức trong thời kỳ Đại cách mạng văn hoá (1966-1976)
Ai lại không muốn con cái mình trở thành trí thức cấp cao?
“Ba, ba mặc áo sơ mi này thật đẹp!” Ôn Oanh còn đưa bàn tay nhỏ nhắn ra, nhẹ nhàng sở vào chiếc áo sơ mi trắng của ba.
Trong đầu mọi người có mặt tại đó đều hiện lên một hình ảnh: bản thân mặc áo sơ mi trắng, con gái mình, hoặc cô gái mà mình thích cũng nhìn mình với ánh mắt ngưỡng mộ như thế này.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");