Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Chương 158




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cô gái nghe nói cái váy ba mươi mấy đồng mà lại bán rẻ cho mình thì lập tức hỏi:

“Vậy em định bán cho chị bao nhiêu?”

“Hai cái váy năm mươi đồng nhé.” Ôn Oanh vừa nói vừa tiếc nuối, định lấy váy lại.

Hành động nhỏ của cô bé bị cô gái kia nhìn thấy, cô ấy không chút do dự rút ra năm tờ tiền lớn nhét vào tay Ôn Oanh, rồi giật lấy chiếc váy trong tay cô bé.

“Chị mua cả hai cái váy rồi nhé, đã nói là năm mươi đồng rồi. Tiền đưa em, váy chị mang đi.”

Cô gái sợ người lớn trong nhà Ôn Oanh phản ứng lại, cầm váy bước đi thật nhanh.

Ôn Oanh nhìn người đã đi rồi nhỏ giọng thở dài.

“Chị gái này thật hào phóng, em quên không giới thiệu áo sơ mi trắng cho chị ấy rồi.”

Ôn Độ: “...

Rốt cuộc ai đã nói em gái của cậu ngốc nghếch thế?

Đây là một đứa ngốc nghếch sao?

Ôn Oanh lập tức nhiệt tình chào mời một khách nữ khác: “Chị ơi, chị có muốn mua quần áo không ạ? Quần áo của nhà em đều mang từ miền nam ra đấy ạ. Độc nhất vô nhị trong thành phố, không có cái nào giống nhau đâu.”

“Chị ơi, chị có muốn mua cho đối tượng một cái áo không ạ? Chị xem ba em mặc chiếc áo sơ mi trắng này này, có phải trông trẻ ra rất nhiều không? Chiếc áo sơ mi trắng này rẻ lắm, chỉ có mười lăm đồng thôi ạ, là hàng từ miền nam ra đấy ạ.”

“Quần áo nhà em chỉ bán duy nhất hôm nay thôi, qua hôm nay là không bán nữa đâu.”

“Các anh chị, các bác, đi qua đi lại đừng bỏ lỡ nhé. Mau qua xem những mẫu quần áo mới từ miền nam ra đây ạ.”

“Giảm giá, bán rẻ thôi.”

“Chỉ bán một ngày duy nhất thôi!”

Giọng nói non nớt trong trẻo vang lên trên con phố đông đúc.

Không ít người nghe thấy tiếng rao này đều tò mò đi tới xem.

Bọn họ chưa từng thấy ai bán quần áo một cách công khai trên phố như vậy.

Nhìn những bộ quần áo, thấy chất lượng khá tốt, kiểu dáng lại rất đẹp.

Hơn nữa còn là hàng từ miền nam ra.

Mọi người đều cảm thấy có gì đó mới mẻ.

Nhiều người dừng lại hỏi: “Cái áo này bao nhiêu tiền?”

“Chị ơi, chị có muốn mua cái áo này không? Cái áo này 30 đồng. Nhưng nếu chị mua hai cái thì chỉ có năm mươi lăm đồng thôi. Em có thể bớt cho chị năm đồng nhé.”

Nghe nói bớt năm đồng, người ta lập tức bị hấp dẫn.

“Chị ơi, chị có muốn mua cho đối tượng một cái áo không? Chị xem cái áo sơ mi này đẹp thế nào, ba em mặc vào trông trẻ ra hẳn.”

“Cô ơi, con trai cô đã kết hôn chưa? Nếu chưa thì mua cho con trai cô một cái áo sơ mi đi. Dù là đi xem mắt hay kết hôn, chắc chắn sẽ là chú rể đẹp trai nhất!”

“Cô nhìn ba cháu này, đẹp lắm phải không!”

Ôn Thiều Ngọc bị gọi tên, lập tức nở một nụ cười rạng rỡ về phía người đó.

Hắn còn rất phối hợp cởi cúc áo khoác, để lộ phần ngực áo sơ mi trắng bên trong, cho mọi người thấy rõ hiệu quả của chiếc áo sau khi mặc.

Nếu không phải trời quá lạnh, hắn thực sự muốn cởi hẳn áo khoác ra, để mọi người ngắm nghía một vòng.

Người phụ nữ ban đầu còn hơi do dự, trực tiếp hỏi: “Áo sơ mi trắng này giá bao nhiêu?”

“Mười tám đồng.”

Ôn Oanh vừa mở miệng đã nâng giá áo lên thêm vài đồng.

“Mười tám đồng?”

Người phụ nữ có chút do dự, mười tám đồng thật sự quá đắt.

Nếu đến cửa hàng bách hóa mua một chiếc áo sơ mi sợi tổng hợp, chỉ có mười một đồng tâm. Giờ một chiếc áo sơ mi lại tận mười tám đồng, có vẻ không hợp lý.

Ôn Oanh nhận ra sự do dự của đối phương, lập tức nói ngay: “Áo sơ mi nhà cháu mang từ miền nam ra đó, kiểu dáng y hệt mẫu đang thịnh hành nhất ở Hương Thành. Áo bên đó và áo của nhà một xưởng sản xuất ra. Nếu không phải vì anh trai cháu quen thân với ông chủ, thì căn bản không thể lấy được một trăm cái áo sơ mi này.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.