Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Chương 157




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ôn Độ nhiệt tình chào mời: “Chị ơi, chị có muốn mua quần áo không? Những bộ quần áo này chúng tôi mang từ miền nam ra. Ở đây không có kiểu dáng nào như thế này đâu. Mỗi bộ chỉ có 19 đồng thôi, cũng không đắt lắm.”

Các cô gái nghe thấy giá chỉ 19 đồng, rẻ hơn cả ở cửa hàng bách hóa. Thế là ngồi xuống xem, phát hiện chất liệu vải cũng khá tốt.

Quan trọng nhất là kiểu dáng quần áo rất đẹp.

Ôn Oanh nghĩ đến hình ảnh trong giấc mơ, cô bé đã từng thấy người ta nói những câu như vậy lúc bán quần áo.

Cô bé tiến lên hai bước, đến bên cạnh Ôn Độ, giọng nói mềm mại, ngọt ngào: “Chị ơi, chị thấy em mặc cái váy này có đẹp không? Đây đều là anh trai em mua ở miền nam về cho em đấy.”

Các cô gái khác nhìn thấy chiếc váy mà cô bé mặc, thấy nó sành điệu hơn nhiều so với những chiếc váy của các bạn cùng trang lứa.

Bởi vì vào thời đó, mọi người thường mặc quần dài, quần bông dày. Ai mà lại đi mặc váy vào mùa đông cơ chứ?

Bây giờ, khi nhìn thấy chiếc váy đó, bọn họ cảm thấy như mình đang được khai sáng.

À!

Hóa ra quần áo có thể mặc như vậy.

Mùa đông cũng có thể mặc váy được à?

Các cô gái đang lưỡng lự lập tức muốn mua váy ngay.

“Đồng chí, cái váy này bán giá bao nhiêu vậy?”

“Chị ơi, chiếc váy này chỉ có hai mươi lăm đồng thôi ạ. Chị mặc chiếc váy này vào thì chắc chắn sẽ là cô gái đẹp nhất trong vòng trăm dặm đấy ạ.”

Cái miệng của Ôn Oanh thật sự rất khéo nói.

Cô gái kia lại đang ở độ tuổi cập kê, nghe thấy câu nói đó thì làm sao mà chịu được, lập tức rút tiền ra mua chiếc váy ngay tại chỗ.

“Cảm ơn chị nhé! Chúc chị năm mới vui vẻ!”

Cô bé vui vẻ đưa chiếc váy cho cô gái, cười híp mắt tiễn người ta đi, còn tặng thêm một câu chúc mừng năm mới.

Ngay sau đó, cô bé lại nhắm vào một vị khách khác.

“Chị ơi, chị có muốn mua váy không? Váy nhà em ít lắm nha. Ban đầu anh trai định mua để em lớn lên sẽ mặc, nhưng em lớn chậm quá nên chỉ có thể mặc một cái váy thôi.”

“Mỗi kiểu váy này đều chỉ có một cái duy nhất, không bao giờ bị đu.ng hàng với ai đâu ạ.”

“Một chiếc váy cũng không đắt, chỉ có hai mươi lăm đồng thôi. Chị ra cửa hàng bách hóa mà mua với giá hai mươi lăm đồng thì làm sao mua được chiếc váy độc nhất vô nhị như thế này được.”

“Em không thích mặc giống như chị hàng xóm. Chị ấy mặc không đẹp bằng em, luôn nói em xấu.”

Ôn Oanh bĩu môi, mặt đầy tủi thân, đôi mắt long lanh ngập nước nhìn nữ khách hàng, giọng nói mềm mại ngọt ngào chào mời mua quần áo của nhà mình.

“Chị xinh như vậy, mặc chiếc váy này chắc chắn sẽ càng xinh hơn. Chị ơi, chị chọn chiếc màu đỏ hay chiếc màu đen này? Em nghĩ màu đỏ đẹp hơn, chị mặc lúc đám cưới chắc chắn sẽ là cô dâu đẹp nhất.”

Cô gái chưa định hôn, nhưng đã có đối tượng xem mắt rồi.

Tính ra tháng sau là có thể đính hôn rồi.

Sau khi đã đính hôn thì phải kết hôn, quần áo cho ngày đính hôn chắc chắn cũng phải mua mới.

Cô bé kia nói đúng, đi mua ở cửa hàng bách hóa chắc chắn sẽ đong hàng với người khác.

Mà cô ấy lại còn đính hôn vào mùa đông.

Mùa đông thì ai mà mặc váy chứ?

Cô gái nghĩ rằng chỉ có mình mặc váy vào ngày đính hôn thì chắc chắn sẽ khiến người khác phải ghen tị.

“Em gói cái váy này lại cho chị.”

Cô gái trả tiền ngay tại chỗ.

Ôn Độ không nói lời nào, lấy số đo của cô gái rồi đưa váy cho cô ấy.

Ôn Oanh lại lấy ra một chiếc váy mùa hè: “Chị ơi, chị có muốn mua luôn cái váy này không? Cái váy này chất liệu rất tốt. Ở miền Nam bán phải đến ba mươi mấy đồng một cái đấy. Nếu chị mua hai cái thì em không lấy lãi, bán rẻ cho chị.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.