(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ôn Oanh vẫn còn nhỏ, đã buồn ngủ lắm rồi, nhắm mắt ăn được hai cái sủi cảo rồi cho cô bé về phòng ngủ.
Bà Ôn đã lớn tuổi, buổi tối ăn nhiều quá sẽ kho" tiêu.
Nhưng bữa cơm tất niên thì nhất định phải ăn sủi cảo.
Bà Ôn ăn xong cũng đi ngủ theo Ôn Oanh.
“Mẹ, mẹ không cần lo cho chúng con, mẹ cần nghỉ ngơi thì cứ nghỉ ngơi.” Ôn Thiều Ngọc thật đúng làm một cậu ấm, một bữa ăn có khi phải ăn đến hai tiếng.
“Đêm nay phải cảnh giác một chút, ngó ra xem bên ngoài có cháy không. Lỡ có người đốt pháo, những thứ đó rơi vào đống củi nhà mình bốc cháy thì nguy to.”
Bà Ôn đã lớn tuổi, mặc dù ngủ ít, nhưng cũng không thể thức khuya.
Bà dặn dò con trai xong rồi đi ngủ.
“Mẹ, con biết rồi. Cái này không cần mẹ nhắc, mẹ cứ đi ngủ đi.”
Ôn Thiều Ngọc tiếp tục thong thả ăn sủi cảo.
Ôn Độ nhìn Luật Cảnh Chi rõ ràng hai mắt đã lờ đờ, đứng lên bắt đầu trải chăn.
Cậu phát hiện ra có đến ba cái chăn.
“Chi Chi, mau cởi quần áo đi ngủ.” Độ trải chăn xong, Gọi Luật Cảnh Chi đến ngủ.
Luật Cảnh Chi thấy Ôn Thiều Ngọc còn đang ăn cơm, nhất quyết không chịu đi ngủ.
“Ba anh ăn cơm ít nhất cũng phải nửa tiếng nữa mới xong. Ăn xong ông ấy cũng không ngủ, em mà chờ ông ấy, thì đêm nay không được ngủ đâu.”
Lúc này Luật Cảnh Chi mới đi ngủ.
Mấy ngày trước đều ngủ không ngon, Luật Cảnh Chi vừa chui vào trong chăn ấm áp, nhắm mắt lại là lập tức ngủ thiếp đi.
“Thằng bé này vừa nãy còn nhất quyết không chịu ngủ, vậy mà giờ đã ngủ say rồi.” Ôn Thiều Ngọc nhỏ giọng trêu chọc.
Ôn Độ nói: “Trên tàu hỏa, nửa đêm thằng bé không ngủ chút nào. Trên tàu nhiều kẻ gian lắm, loại người nào cũng có. Nếu không phải có thằng bé đi về cùng con, thì suốt quãng đường này con cũng không nghỉ ngơi được. Thằng bé cũng bằng tuổi Oanh Oanh đấy.”
“Vậy thì cứ để thằng bé ngủ ngon, sáng mai cũng đừng gọi dậy.” Nghe vậy, Ôn Thiều Ngọc không nói gì nữa.
“Vâng.” Ôn Độ hỏi hắn: “Ba, tối nay ba ở nhà hay là qua Trạm máy móc nông nghiệp?”
“Qua Trạm máy móc nông nghiệp.”
Dù Trạm máy móc nông nghiệp đã nghỉ Tết nhưng hắn thì không có nghỉ.
Nhiều kẻ có ý đồ không tốt, đêm giao thừa nghĩ rằng không ai trông coi nên muốn đi làm chuyện xấu.
Cho nên tối nay hắn nhất định phải quay lại.
“Vậy ăn xong thì ba mau về ngủ đi, đi đường cần thận. Ở nhà có con trông chừng rồi, ba không cần lo.” Nói xong, Ôn Độ khoác áo khoác quân đội rồi đi ra ngoài.
Lúc này người đốt pháo cũng khá nhiều.
Ôn Độ đạp xe đạp của ba đi một vòng quanh thôn.
Đợi đến khi tiếng nổ của pháo hoa gần hết, cậu mới quay về nhà.
Ôn Thiều Ngọc đã ăn xong, thậm chí còn rửa sạch bát đũa cất đi.
“Ba phải ra Trạm máy móc nông nghiệp rồi, sáng mai sẽ về. Con không có việc gì thì đi ngủ sớm đi."
Ôn Thiều Ngọc mặc áo khoác quân đội, đẩy xe đạp đi ra ngoài.
“Ba đi đường cẩn thận nhé.”
“Biết rồi.”
Ôn Thiều Ngọc đạp xe đi mất.
Ôn Độ đứng ở cửa nhìn bóng dáng ba cậu khuất dần ở ngã tư mới quay vào đóng cửa lại.
Ôn Độ lại đi vòng ra sau nhà một lượt.
Xác định không có gì bất thường, cậu mới đi ngủ.
Mùng một Tết phải đi chúc Tết.
Ôn Thiều Ngọc cũng về rất sớm.
Ăn sáng hắn cùng Ôn Độ đi chúc Tết.
Bọn họ vừa ra khỏi nhà thì đã có người đến chúc Tết.
Luật Cảnh Chi thấy những người đó vào nhà định quỳ lạy, ngạc nhiên đến không ngậm miệng lại được.
Bà Ôn vội vàng đỡ bọn họ dậy, không cho ai quỳ lạy.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");