(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Có gì phải cảm ơn. Cháu cứ coi đây là nhà mình mà ở thoải mái đi” Bà Ôn lại nhìn cháu trai: “Tiểu Độ ra ngoài vất vả nửa năm, gửi tiền về nhà, bây giờ người trong thôn đều ghen tị với bà có đứa cháu ngoan. Cháu trai lớn của bà làm bà nở mặt nở mày rồi!”
Lần đầu tiên Ôn Độ thấy bà nói nhiều như vậy vào dịp Tết.
Những năm trước, bà luôn không nói gì, thậm chí cũng chưa bao giờ uống rượu.
Ôn Độ biết, năm nay bà thực sự rất vui.
“Còn có Thiều Ngọc, năm nay Thiều Ngọc cuối cùng ra dáng một người ba rồi, năm nay đã bắt đầu kiếm được tiền rồi. So với nhiều người độc thân trong thôn thì còn tốt hơn nhiều. Tuy con cũng là người độc thân, nhưng con còn có con cái. Người làm mẹ này không chê bai con.”
Lòng Ôn Độ lộp bộp một cái.
Xem ra ba cậu thực sự có đối tượng kết hôn rồi.
Ôn Độ sẽ không hỏi vào lúc này, vì đây rõ ràng là một chủ đề không vui.
Bà Ôn lại nhìn Ôn Oanh: “Năm nay, Oanh Oanh nhà mình bị kẻ xấu bắt cóc. Nhưng Oanh Oanh nhà mình phúc lớn mạng lớn, tự mình chạy thoát về được. Nhưng bên ngoài vẫn còn một kẻ xấu chưa bắt được, trong lòng bà vẫn không yên tâm. Cho nên bà luôn theo sát Oanh Oanh không rời nửa bước.”
Ôn Oanh biết bà vẫn lo lắng cho mình, cô bé nắm tay bà nói: “Bà ơi, sau này con sẽ không đi ra ngoài một mình nữa. Dù đi đâu, con cũng sẽ đi cùng với người nhà.”
“Cháu gái ngoan, biết suy nghĩ rồi.” Bà Ôn nở một nụ cười hài lòng: “Cuối cùng thì năm nay nông trường đã chia ruộng cho từng hộ rồi, nhà mình thu hoạch được rất nhiều lương thực. Từ nay về sau, sẽ không còn đói bụng nữa. Nhà còn thừa lương thực để nuôi gà con nữa. Đến mùa xuân, bà sẽ ấp gà con, nuôi nhiều gà để ngày nào Oanh Oanh cũng có trứng gà ăn.”
“Được!”
Ôn Thiều Ngọc dẫn đầu vỗ tay.
Bà Ôn liếc mắt nhìn hắn một cái rồi bật cười.
“Sau này cả nhà chúng ta sẽ sống bình an.”
Bà Ôn tuổi đã cao, không mong cầu gì khác, chỉ mong con cháu trong nhà đều bình an.
“Bình an!”
Ôn Thiều Ngọc nâng cốc rượu, còn ba đứa nhỏ Ôn Độ thì nâng bát, dùng nước cơm thay rượu.
“Ăn cơm thôi!”
Bà Ôn bắt đầu động đũa, những người còn lại mới bắt đầu ăn.
“Đây là món ăn ngự thiện! Sườn cừu hầm thuốc bắc! Ngày xưa, món này chỉ có hoàng đế mới được ăn. Tổ tiên nhà ta có chút tài nghệ, bà nội con hồi trẻ học được từ bà cố của ba đó.” Ôn Thiều Ngọc nói chuyện quên cả ăn cơm.
Bà Ôn cũng gắp một miếng cho Ôn Oanh và Luật Cảnh Chi.
“Hai đứa tay yếu, dùng đũa khó gắp thì cứ cầm sườn lên ăn đi. Xong rồi xuống dưới rửa tay là được.” Bà Ôn đã nói vậy, Ôn Oanh trực tiếp dùng tay ăn, Luật Cảnh Chi cũng học theo.
Sườn cừu hầm thật sự rất ngon.
Thịt rất mềm.
Luật Cảnh Chi vừa ăn một miếng, mắt đã sáng lên.
Cậu bé quay đầu nhìn Ôn Oanh ăn rất vui vẻ, cúi đầu từ từ ăn hết miếng sườn của mình. Cậu bé lại ăn thêm nửa bát cơm, rồi mới đặt bát đũa xuống.
Ôn Độ ở bên cạnh nói: “Bảo sao đi tàu không cần mua vé.”
Luật Cảnh Chi: “??”
Cậu bé nhìn thấy Ôn Độ đã xới đầy một bát cơm lớn, ăn một miếng thịt to rồi bắt đầu ăn cơm. Núi cơm như thế mà chẳng mấy chốc đã hết sạch.
Luật Cảnh Chi nhìn mà sững sờ.
Miếng sườn mà cậu bé ăn mãi mới xong, Ôn Độ chỉ trong chớp mắt đã ăn hết.
Bảo sao Ôn Độ cao lớn như vậy!
Luật Cảnh Chi lại nhìn Ôn Oanh và bà Ôn, tuy bọn họ ăn không nhiều nhưng vẫn ăn nhiều hơn cậu bé. Cậu bé lại lặng lẽ cầm đũa lên, tiếp tục ăn cơm.
Ăn xong bữa cơm tất niên,
Mọi người bắt đầu gói sủi cảo.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");