(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Luật Cảnh Chi bối rối, cũng ngại không dám hỏi.
Cậu bé mím môi, nhỏ giọng hỏi Ôn Oanh: “Cậu có uống không?”
“Tớ uống.”
“Vậy cậu múc trước đi.”
“Ù!”
Ôn Oanh múc nửa bát nước cơm cho mình, Luật Cảnh Chi mới biết, thì ra đây là nước cơm. Cậu bé nói: “Tớ tự múc được mà.”
“Cậu tự múc không được đâu, để tớ múc cho. Nửa bát được chưa?”
“Được rồi.”
Ôn Oanh múc nước cơm xong, đặt trước mặt Luật Cảnh Chi: “Trước khi ăn cơm không được uống
nhiều quá, uống một chút thôi, uống nhiều sẽ không ăn được cơm đâu.”
“Bà tớ nói, trước kia nhà nghèo, lúc ăn cơm chỉ có nước cơm để uống thôi. Có người trong bát còn không có hạt gạo nào! Có người uống nước cho no, bụng to thế này nhưng người thì gầy nhom!”
Ôn Oanh vừa nói vừa diễn tả bụng to, biểu cảm sinh động, rất đáng yêu.
Luật Cảnh Chi chăm chú nghe Ôn Oanh nói, gương mặt vốn lạnh lùng cũng trở nên sinh động hơn.
“Thật không? Vậy bây giờ những người đó đã có thể ăn no chưa?” Luật Cảnh Chi không thể hình dung nổi khung cảnh đó.
Từ nhỏ cậu bé đã sống trong nhung lụa, ăn uống cái gì cũng đều kén chọn.
Chỉ có những thứ cậu bé không thích, chứ chưa bao giờ phải lo thiếu ăn.
“Bây giờ tất nhiên là có thể ăn no rồi! Bây giờ chỗ tớ đã chia ruộng đến từng hộ gia đình, chỉ có người lười biếng mới không no bụng thôi! Mùa xuân năm nay, nông trường đã chia đất rồi! Sau đó nhà nào cũng có đất của riêng mình. Vào xuân thì trồng trọt, rồi làm cỏ.”
“Nhà nào chăm chỉ, chăm sóc đất tốt thì mùa thu sẽ thu hoạch được nhiều. Cái cơm gạo kê mà cậu đang ăn bây giờ là nhà tớ tự trồng đấy. Cậu nếm thử xem, ngon lắm phải không?”
Bậc trưởng bối trong nhà họ Ôn còn chưa động đũa, đương nhiên Luật Cảnh Chi cũng sẽ không
ǎn.
Cậu bé lễ phép nói: “Đợi một lát.”
“Ừ ừ, cậu uống nước cơm trước đi, tớ sẽ múc cơm cho cậu.” Ôn Oanh cũng chưa ăn cơm, mỗi lần
cô bé ăn cơm đều phải đợi bà lên bàn rồi mới ăn.
Ôn Oanh múc nửa bát nước cơm cho bà, ba và anh trai.
Không lo không uống hết, lại không lo ảnh hưởng đến việc ăn cơm.
Đến khi món cuối cùng được đưa lên bàn, Ôn Độ ngạc nhiên.
“Cái này lấy ở đâu ra vậy?”
Ôn Thiều Ngọc đắc ý nói: “Là Trần Tử mang đến cho ba đấy.”
“Trần Tử? Chính là chiến hữu của ba ấy hả?”
Ôn Độ nghe nói về Trần Tử, Trần Tứ có một cậu con trai, cùng tuổi với Oanh Oanh. Hồi đó, anh ấy đi lính cùng ba cậu.
“Còn là bạn học nữa.” Ôn Thiều Ngọc ngồi xếp bằng trên giường, ngọt ngào Gọi: “Mẹ, mau lại ăn cơm, đừng bận nữa!”
Vừa nói dứt lời, bà Ôn bước vào, tay cầm một bát trứng hấp.
Trên bát trứng còn nhỏ vài giọt dầu mè, thơm ngào ngạt.
Bà còn đổ thêm chút nước tương và giấm.
Ôn Oanh thấy món này, nuốt nước miếng không kìm được, lén nói với Luật Cảnh Chi: “Chi Chi, trứng hấp bà nội tớ làm ngon lắm đó. Nhưng lâu lắm tớ mới được ăn một lần. Nhưng không sao, sau này tớ sẽ kiếm thật nhiều tiền để ngày nào cũng được ăn trứng hấp.”
“Oanh Oanh thích ăn trứng hấp lắm hả?” Luật Cảnh Chi nghiêm túc hỏi.
Ôn Oanh gật đầu: “Ừ, tớ thích lắm.”
Bà Ôn là trưởng bối trong nhà, trước mặt bà có đặt một bình rượu nhỏ. Bình rượu đặt trong bát, trong bát có nước nóng, luôn giữ ấm cho rượu.
“Mẹ, để con rót rượu cho mẹ.”
Ôn Thiều Ngọc nhanh chóng cầm lấy bình rượu, rót cho bà một cốc, rồi mới rót đầy cho mình.
Bà Ôn nâng cốc rượu lên nói: “Hôm nay là đêm giao thừa, ăn bữa cơm đoàn viên. Lần đầu tiên Chi Chỉ ăn cơm ở nhà bà, nhất định phải ăn nhiều một chút nhé.”
Luật Cảnh Chi nhanh chóng cầm bát của mình lên, chân thành nói: “Bà ơi, cảm ơn bà đã cho cháu ở lại nhà ăn Tết.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");