(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Luật Cảnh Chi cảm thấy yên tâm hơn hẳn.
Ôn Độ chắc chắn không phải là người đã bắt cóc cậu bé.
Cậu bé buồn ngủ, nhưng lại ngại không dám ngủ.
Kết quả là cậu bé dựa vào Ôn Độ thế là ngủ thiếp đi.
Ôn Độ nhìn cậu bé ngủ, nhẹ nhàng đặt cậu bé nằm thẳng ra, để cậu bé ngủ thoải mái hơn.
Tốc độ của tàu hỏa rất chậm, mỗi khi đến một trạm sẽ dừng lại, có người lên tàu, cũng có người xuống tàu.
Không ít người sẽ đi đi lại lại trong toa giường nằm. Một đôi mắt thoạt nhìn có vẻ vô tình, nhưng thực ra đang chăm chú quan sát bọn họ.
Ôn Độ mang theo khá nhiều tiền, cậu phải cảnh giác một chút.
Luật Cảnh Chi là trẻ con, nửa đêm tỉnh giấc.
Cậu bé mở mắt, thấy Ôn Độ đang dựa vào đó, hoàn toàn không ngủ, vội vàng ngồi dậy tự trách. “Anh, em xin lỗi, em không nên ngủ quên. Anh ngủ đi.” Nói rồi cậu bé định mang giày đi xuống.
“Có muốn đi vệ sinh không? Nếu muốn đi vệ sinh anh sẽ đi cùng.” Ôn Độ đứng dậy, cầm theo túi và hỏi cậu bé.
Luật Cảnh Chi thật sự muốn đi.
Hai người bọn họ đi vệ sinh xong rồi quay lại.
Ôn Độ nói với cậu bé: “Nếu em buồn ngủ thì ngủ tiếp đi, anh sẽ thức canh. Ngày mai ban ngày anh sẽ ngủ bù.”
“Anh, anh ngủ trước đi, em không buồn ngủ.” Luật Cảnh Chi rất hiểu chuyện, kiên quyết bảo Ôn Độ đi ngủ.
Ôn Độ ghé vào tai cậu bé, thì thầm: “Trên tàu có trộm, trong túi của anh có một con dao. Nếu có chuyện gì, em cứ cầm dao lên rồi gọt lớn tên anh.”
Luật Cảnh Chi đâu biết sẽ có chuyện như vậy.
Nhưng cậu bé là người đã bị bắt cóc nhiều lần nên không hề sợ hãi chút nào.
“Anh cứ yên tâm ngủ đi, em sẽ không để ai lại gần anh.” Luật Cảnh Chi lo lắng mình có thể cần đi vệ sinh, mặc dù khát nước, nhưng cậu bé chỉ uống một ngụm nhỏ.
Cậu bé ngồi cạnh Ôn Độ, tựa vào trong, mắt dán vào cửa tàu.
Chỉ cần có ai bước vào, cậu bé sẽ lên tiếng ngay.
Cả quá trình Luật Cảnh Chi đều căng thẳng, giữa chừng Ôn Độ tỉnh dậy, hỏi cậu bé: “Chi Chi, em lại đây ngủ một lát đi.”
“Anh cứ ngủ tiếp đi, không cần để ý đến em, em không sao đâu.” Luật Cảnh Chi lập tức bảo Ôn Độ tiếp tục ngủ.
Cậu bé biết rằng ban ngày cũng có nhiều kẻ trộm.
Ban ngày ăn uống, đi vệ sinh, sẽ rất nhiều việc.
Ôn Độ muốn ngủ cũng không ngủ được.
Ban đêm nhất định phải ngủ thật ngon mới được.
Luật Cảnh Chi quyết định để Ôn Độ ngủ tiếp.
Ôn Độ nhíu mày, hỏi cậu bé: “Em thật sự không buồn ngủ à?”
“Thật sự không buồn ngủ.”
Ôn Độ nghe giọng cậu bé tỉnh táo, nhắm mắt tiếp tục ngủ. Trước khi ngủ, cậu nói với Luật Cảnh Chi: “Nếu đói thì ăn trứng gà, bên trong còn có bánh, em muốn ăn gì thì tự lấy. Đừng lo không đủ đồ ăn, anh mang nhiều lắm.”
“Vâng!”
Luật Cảnh Chi thực sự đã đói.
Cậu bé lấy một quả trứng, nghiêm túc ngồi ăn.
Ăn xong quả trứng, cậu bé cảm thấy vẫn chưa no, nên tìm thấy một cái bánh rán. Bánh rán này khá giống với bánh hành rán mà cậu bé từng thấy trước đó, nhưng dày hơn và có vẻ như được làm nhiều lớp.
Luật Cảnh Chi cầm một cái bánh, rồi nhìn thấy một cái lọ đựng đầy một thứ màu đen xì. Cậu bé không biết đó là gì, tò mò mở nắp ra và nếm thử một chút.
Cái vị giòn tan!
Vừa chua vừa mặn!
Nhưng lại rất kích thích vị giác!
Luật Cảnh Chi như phát hiện ra kho báu, vui vẻ đến mức chỉ muốn lăn lộn khắp nơi.
Cậu bé không lấy nhiều thứ màu đen đó, chỉ lấy hai miếng rồi đậy nắp lại cẩn thận. Vừa ăn thứ màu đen đó, vừa ăn bánh.
Cậu bé cảm thấy đây là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời mình.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");